Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 702: 《 Huyết Thần Kinh 》

Chương 702: 《 Huyết Thần Kinh 》
"Linh thực ngũ phẩm, hắc hắc." Lục Huyền cười ngây ngô một tiếng, lại đưa mắt nhìn về phía quầng sáng màu trắng chẳng biết đã lặng yên hiển hiện từ lúc nào.
Hắn kiềm chế cảm xúc chờ mong mãnh liệt trong lòng để cẩn thận chạm vào mặt ngoài quầng sáng.
Quầng sáng vỡ tan trong im lặng, vô số điểm sáng nhỏ xíu màu đỏ trắng hỗn độn nhanh chóng bắn ra, ngưng kết thành hư ảnh một cuốn sách ngọc màu máu, rồi chỉ trong nháy mắt đã chui vào trong cơ thể Lục Huyền.
Một luồng ý niệm cũng theo đó mà chợt lóe lên trong đầu hắn.
【Thu hoạch một đóa Huyết Nghiệt Hoa ngũ phẩm, thu hoạch công pháp lục phẩm 《 Huyết Thần Kinh 》 】
Ý niệm lóe lên, một cuốn sách màu huyết hồng đột ngột xuất hiện trong tay hắn. Có cảm giác cuốn sách này vốn được ngâm trong máu tươi từ rất lâu rồi, lâu đến mức không thể biết được bao nhiêu năm tháng, chỉ biết rằng mùi máu tanh từ bên trong phả thẳng vào mặt, thậm chí mặt ngoài còn hiện lên dị tượng sóng máu sôi trào, gợn lên tầng tầng lớp lớp.
Ngưng thần nhìn kỹ, sẽ có cảm giác màu máu kia như muốn nhào ra từ trong sách, rồi hung hăng thôn phệ người khác.
Lục Huyền tập trung tinh thần vào quyển sách màu đỏ trên tay, ngay lập tức, tin tức chi tiết về nó đã xuất hiện trong đầu.
【 《 Huyết Thần Kinh 》, công pháp lục phẩm, công pháp căn bản của Huyết Thần Tông, sau khi tu luyện thành công có thể hấp thu tinh huyết trong cơ thể tu sĩ, yêu thú ở gần đó, có thể phóng ra huyết hải vô biên, đồng hóa tồn tại xâm nhập vào trong huyết hải. 】
【 Sau khi tu luyện tới cảnh giới tối cao, có thể lĩnh ngộ thần thông Huyết Ảnh Ma Thân, tự do chuyển hóa giữa hư và thực, huyết ảnh có thể thiêu cháy (hoặc là hòa tan) tinh huyết, hồn phách, nguyên thần của đối thủ. 】
"Công pháp lục phẩm! Không hổ là quầng sáng linh thực ngũ phẩm đầu tiên thu hoạch!" Trong lòng Lục Huyền trào dâng một niềm vui sướng khó có thể diễn tả thành lời.
Trên cuốn sách đỏ như máu kia có ghi chép một môn công pháp cực kỳ cao thâm huyền ảo. Sau khi hắn mở ra, đã có vô số huyết ảnh văn tự với những hình thái khác nhau lần lượt di chuyển trên trang sách, chỉ cần nhìn một cái, tâm thần cũng muốn trầm luân trong đó.
"Công pháp lục phẩm vốn là thứ cực kỳ quan trọng đối với tu sĩ Kết Đan trung hậu kỳ, lấy tu vi, thiên tư của ta, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể lĩnh hội được." Hắn khép cuốn sách màu huyết hồng ấy lại, thấp giọng tự lẩm bẩm.
Trong các loại công pháp thần thông ngũ phẩm hắn đang tu luyện có 《 Thuần Dương Chân Hỏa 》và《 Thần Diễn Kinh 》, một cái chỉ có thể quan tưởng ra thần thông Thuần Dương Chân Hỏa từ trong đó, một cái sau khi tu luyện, có thể tăng cường linh thức cho bản thân. Cả hai loại này đều không được tính là pháp môn tu hành thuần túy.
Sự xuất hiện của bộ 《 Huyết Thần Kinh 》 này đã bù đắp được phần thiếu hụt ấy, hơn nữa nó còn là công pháp có phẩm giai cao nhất hắn từng tiếp xúc được.
"Nhưng công pháp này lại quá mức âm tà ác độc rồi, nếu bị sư thúc Kết Đan hoặc là Nguyên Anh Chân Quân trong môn phái nhìn ra, nói không chừng bọn họ sẽ thẳng tay thanh lý môn hộ."
Lục Huyền vô cùng do dự, không biết mình có nên tu luyện bộ 《 Huyết Thần Kinh 》 này hay không.
"Nhưng bên trong linh điền của ta vẫn còn nhiều linh thực ngũ phẩm như vậy, thậm chí còn có hai loại lục phẩm, hoàn toàn có thể bỏ thứ này qua một bên trước đã, chờ đến khi mấy loại linh thực khác thành thục, nếu mở ra một số công pháp tương đối chính thống khác, lại đi tu luyện cũng không muộn." Trong lòng hắn thầm nghĩ như vậy và quyết định tạm thời sẽ giữ lại bộ 《 Huyết Thần Kinh 》 vô cùng quý giá này, về sau sẽ xem có cơ hội tu luyện hay không, nếu không thể, hắn sẽ mang nó đi đổi lấy linh chủng có phẩm cấp cao hơn.
Thu hoạch gốc Huyết Nghiệt hoa ngũ phẩm này xong, Lục Huyền lại tiếp tục bồi dưỡng nhóm linh thực âm phủ còn lại trong tiểu viện.
Hiện giờ trong tiểu viện của hắn có khoảng mười loại linh thực âm phủ, Dị Thọ Bàn Đào và Uế Trùng Thảo đều đã tiến vào giai đoạn thành thục, có ví dụ là những giọt châu ngọc của Huyết Nghiệt Hoa trước đó, Lục Huyền càng ôm trong lòng nỗi chờ mong về phần thưởng bên trong quầng sáng của Dị Thọ Bàn Đào ngũ phẩm.
Bởi vì U Tuyền Hoa và Nhiên Hồn Hoa không thích hợp để gieo trồng dưới loại âm khí hỗn tạp này, Lục Huyền đã đặc biệt dọn ra một mảnh linh điền, bày cấm chế bên ngoài, trực tiếp ngăn cách hai loại linh thực âm phủ có bệnh thích sạch sẽ này với những lại khác, chuyên tâm bồi dưỡng riêng.
U Tuyền Hoa cần sinh trưởng ở hoàn cảnh hắc ám, lấy linh nhưỡng linh tuyền thuộc tính âm tưới vào nuôi dưỡng, mà Nhiên Hồn Hoa lại cần hồn phách tinh thuần nhất, mài mòn nó đi rồi nghiền thành mảnh vỡ linh hồn, đưa cho chúng đi hấp thu những mảnh vỡ nọ.
Trong khi nhóm linh thực tà dị còn lại đều là thứ cá mè một lứa, hoàn cảnh sinh trưởng càng âm phủ càng tốt.
Lục Huyền hết lòng bồi dưỡng rất nhiều loại linh thực, sau đó lại đi đến trước mặt Nhục Linh Thần, lấy ra từng bộ thi thể yêu thú tứ phẩm hắn nhận được sau khi ban bố nhiệm vụ, rồi ném chúng lên trên tảng đá màu đỏ sậm kia.
Chỉ trong chốc lát, mặt ngoài của tảng đá đã xuất hiện từng cái miệng mọc ra hàm răng bén nhọn, chúng nhanh chóng cắn trên cắn dưới, chỉ hai – ba nhát đã gặm sạch sẽ thi hài của một con yêu thú có hình thể khá lớn rồi, ngay cả xương cốt cặn bã cũng không chừa lại.
Sau khi ăn liên tiếp ba con yêu thú tứ phẩm, cái miệng phía trên tảng đá màu đỏ sậm ấy mới thòm thèm ngậm lại, cố gắng hấp thu tiêu hóa, thực hiện phần chuẩn bị cuối cùng cho con tà ma sắp thai nghén ra kia.
"Hi vọng sau khi nó sinh ra, khẩu vị sẽ không lớn như bây giờ, nếu không ta làm sao có thể nuôi sống nó được?" Trong lòng Lục Huyền phát sầu, con tà ma Nhục Linh Thần này mặc dù hiện tại chỉ có cấp Tai, nhưng sau khi lớn lên nó sẽ có thực lực tương đương với tu sĩ Nguyên Anh, vấn đề là khẩu vị của nó quá lớn, yêu thú muốn ăn toàn được tính theo đơn vị là con, y như một cái động không đáy vậy.
Sau khi đổi thành yêu thú phẩm cấp cao, khẩu vị của nó đã bình thường trở lại, không còn khủng bố giống như trước nữa.
Lục Huyền quan sát trạng thái của Nhục Linh Thần một phen, sau khi xác nhận tất cả đều tốt đẹp, mới rời khỏi tiểu viện âm phủ, đi vào Vạn Bảo Lâu.
Vừa mới tiến vào đại sảnh của Vạn Bảo Lâu, lão giả mập lùn cảm nhận được cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ của hắn đã nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Lục Huyền.
"Hoan nghênh đạo hữu quang lâm Vạn Bảo Lâu, kẻ hèn này họ Lý, đạo hữu cứ gọi ta một tiếng Lý lâu chủ là được." Trên mặt lão giả béo hiện lên một nụ cười tha thiết chân thành, lão lập tức dẫn Lục Huyền đi lên lầu ba.
"Lý lâu chủ, lần này ta tới là muốn bán một ít đan dược." Lục Huyền thản nhiên ngồi xuống, uống một ngụm linh trà của Vạn Bảo Lâu, rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Ừm, thứ này vẫn kém một bậc so với Bách Quả Linh Tương, Ngọc Tẩy Linh Lộ do ta sản xuất." Hắn cảm khái nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận