Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 252: Tức Cảnh Sinh Tình!

Chương 252: Tức Cảnh Sinh Tình!
"Vậy thì tốt quá, Lục sư đệ suy nghĩ cho đồng môn như vậy, đúng là người trượng nghĩa!" Trương Hạo cười nói, vốn dĩ gã đã chuẩn bị tâm lý giá cả sẽ tăng rồi, ai ngờ Lục Huyền lại mang đến cho gã niềm vui ngoài ý muốn như vậy.
Những người nuôi dưỡng yêu thú Giao Long cự mãng kia đều là đệ tử ngoại môn phổ thông, cả về xuất thân lẫn thiên phú đều không được coi là xuất sắc trong tông môn, vì vậy bọn họ đã trút xuống vô số tâm huyết vào nhiệm vụ chăn nuôi Giao Long này.
Mặc dù mỗi tu sĩ cần phải trả tổng cộng là gần một trăm viên linh thạch, nhưng so với rất nhiều Giao Long cự mãng quý hiếm đắt đỏ, khoản linh thạch này lại chẳng đáng là bao.
Mấy người nói chuyện với nhau vài câu, đã có người dẫn Lục Huyền đi vào rút máu kiểm tra Giao Long.
Dưới khả năng khống chế của Phược Long Hoàn phỏng chế phẩm, từng con Giao Long lần lượt xuất hiện trước mặt Lục Huyền. Đầu tiên, hắn cho chúng ăn chút thịt yêu thú, để biết được thông tin chi tiết và trạng thái thể chất của chúng, sau đó mới bắt đầu rút tinh huyết. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, từng con Giao Long được đưa đến trước mặt hắn giống như một loại dây chuyền sản xuất, công việc của hắn chỉ là lặp đi lặp lại các chuyển động một cách máy móc đến mức tê liệt mới thôi.
Với số lượng huyết dịch Giao Long rút ra càng ngày càng nhiều, những chiếc bình bạch ngọc dùng để đựng tinh huyết do hắn mang theo, dần trở nên vô lực, không đủ để dùng.
Lục Huyền chớp lấy khoảng thời gian ngắn ngủi giữa lúc thu thập tinh huyết, để đổ tinh huyết của Giao Long cự mãng cùng một loại vào chung một chỗ, từ đó thu được những bình bạch ngọc trống không mới, tránh xuất hiện tình huống xấu hổ không có đủ số lượng bình đựng máu.
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Lục Huyền cũng sẽ phát hiện Ẩn Lân Ngư đang ký sinh trong cơ thể Giao Long, và đương nhiên, cũng như những lần trước, hắn đều dễ dàng lấy nó ra rồi để cho tu sĩ chăm sóc Giao Long tự mình xử lý.
Sau khi bận rộn gần một ngày, cuối cùng hắn cũng kiểm tra xong toàn bộ những con Giao Long cự mãng sống bên trong mảnh thủy vực dưới quyền quản lý của Trương Hạo.
Lục Huyền tính sơ sơ một phen, hôm nay hắn đã rút máu hơn hai trăm lần, những bình bạch ngọc thu được, gần như đã xếp thành một ngọn núi nhỏ bên trong túi trữ vật rồi.
Ngoài ra, hắn còn kiếm được hơn năm trăm viên linh thạch, khiến cho tài sản trên người vượt quá hai nghìn năm trăm viên.
"Trương sư huynh, ta đã kiểm tra xong toàn bộ Giao Long cự mãng thuộc mảnh thủy vực này rồi, có phát hiện dấu vết của mấy con Ẩn Lân Ngư ký sinh, còn những tình huống khác, lại cần phải cẩn thận đo lường mẫu tinh huyết vừa thu được một phen." Lục Huyền đầy mệt mỏi nói với tu sĩ ổn trọng vững vàng kia, ngoài mặt là vậy nhưng trên thực tế trong lòng hắn lại đang vô cùng thỏa mãn, vui muốn nở hoa.
"Lần này may mà có Lục sư đệ, nếu không có ngươi ra tay giúp đỡ, thì dựa vào chút hiểu biết của chúng ta về những con Giao Long này, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào mới tìm được vết tích của Ẩn Lân Ngư."
"Đây là chuyện ta nên làm, về sau nếu muốn những con Giao Long cự mãng này trưởng thành khỏe mạnh, ta sẽ thường lệ qua đây lấy máu kiểm tra giúp chúng, tránh để chúng bị những con yêu trùng, tà ma kia ký sinh xâm nhập."
Đám người Trương Hạo nghe vậy, đều gật đầu đồng ý.
Sắc trời dần tối, Lục Huyền và Hoàng Nguyên quyết định trở về, phi chu cấp tốc phóng to, cả hai lập tức nhảy lên trên. Gió mạnh vù vù lướt qua bên tai, Lục Huyền quay đầu nhìn lại, mãi đến tận lúc này, đám người Trương Hạo vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng hắn rời đi.
"Cảnh tượng này thực sự người ta không nhịn được mà muốn làm thơ..." Lục Huyền khẽ nhếch khóe miệng, trong đầu âm thầm nghĩ.
"Lục Huyền thừa chu tương dục hành,
Hốt văn ngạn thượng đạp ca thanh.
Thiên long hồ thủy thâm thiên xích,
Bất cập đồng môn tống ngã tình..."
(Bài thơ này được chế từ bài Tặng Uông Luân của Lý Bạch.
Dịch nghĩa:
Lục Huyền lên thuyền sắp ra đi,
Bỗng bên bờ xa có tiếng hát,
Nước Thiên Long hồ sâu ngàn thước,
Chẳng bằng tình cảm đồng môn tiễn chân ta…)
"Thơ hay thơ hay ~"
"Lục sư đệ, sắp đến động phủ rồi, trời cũng đã muộn, ta sẽ không vào trong uống chén trà nóng đâu." Hoàng Nguyên đạp lên kiện pháp khí phi chu, trực tiếp đưa Lục Huyền về gần động phủ của hắn.
"Được, vậy vất vả cho Hoàng sư huynh rồi, lần sau có cơ hội, nhất định phải vào nhà ta uống một, hai chén." Lục Huyền cũng không giả vờ mời mọc thêm, trực tiếp nói.
Sau khi Hoàng Nguyên rời đi, hắn đi tới bên ngoài cửa viện, mở trận pháp ra, chờ mảnh sương trắng nồng đậm tán đi, cửa viện mới rõ ràng hiện lên trước mắt hắn.
Lục Huyền đẩy cửa viện, chỉ trong nháy mắt, đã bắt gặp một đôi mắt xanh biếc, không ngừng lóe sáng trong bóng tối lờ mờ giống như u minh quỷ hỏa.
"Con dạ miêu này [1]." Lục Huyền đánh ra một luồng linh lực, ánh sáng loé lên, hiển hiện rõ rệt tình cảnh xung quanh.
[1] : Nguyên văn là 夜猫子 – dạ miêu tử, từ này vừa có thể hiểu là đôi mắt sáng của con mèo trong bóng đêm, vừa có thể hiểu là con cú hoặc những người thích ngủ muộn – cú đêm.
Hiển nhiên chủ nhân của đôi mắt màu xanh biếc kia chính là Đạp Vân Linh Miêu, nó thấy Lục Huyền đã vào nhà, cũng lười biếng uể oải duỗi chân tay, hai chỏm lông trên chóp tai vui vẻ rung động.
"Ngao ~" Tiếng kêu gầm gừ mang theo ba phần giọng gió nũng nịu lập tức vang lên, con linh miêu ưu nhã bước đi, bàn chân trắng nõn như đang giẫm trên những đám mây.
Lục Huyền trở lại trong phòng, chỉ thấy ấu điểu Phong Chuẩn không chút duyên dáng đang nằm ngửa phơi cái bụng tròn trịa của mình trên chiếc giường gỗ của hắn, cái bụng khe khẽ phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của nó, cặp chân chim màu xanh nhạt dang rộng ra, đôi cánh chim cũng màu xanh nhạt, thỉnh thoảng lại đưa lên, hệt như đang chọc chọc thứ gì đó trên cơ thể.
Lục Huyền bắt đầu kiểm kê hàng đống bình ngọc đựng trong túi trữ vật, đồng thời cũng rót những bình tinh huyết Giao Long cự mãng cùng loại vào chung một chỗ với nhau.
Mặc dù trong nhóm này có không ít Giao Long cự mãng dị chủng, nhưng phần lớn đều là loài phổ biến nên tỉ lệ tương thích vẫn khá cao, có thể tiết kiệm được không ít bình bạch ngọc.
Chờ quá trình kiểm kê xong xuôi, sau cả một ngày tâm trí luôn ở trong trạng thái căng thẳng vì phải đối mặt với rất nhiều Giao Long cự mãng, Lục Huyền cũng cảm thấy hơi mệt mỏi rồi. Hắn tắm rửa qua loa rồi dứt khoát ngả đầu xuống chiếc giường gỗ của mình, vừa hay gối lên cái bụng tròn vo của ấu điểu Phong Chuẩn.
"Thoải mái quá." Hắn không khỏi cảm thán một tiếng, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đạp Vân Linh Miêu nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh mép giường, đôi mắt xanh biếc một mực nhìn chằm chằm vào Lục Huyền đang chìm trong giấc mộng đẹp.
...
"Ăn cơm nào!"
Lục Huyền mở nắp nồi lên, trong nháy mắt hơi nóng mịt mờ đã tỏa ra.
Một con cua to lớn màu đỏ được đặt ngay chính giữa nồi, hương thơm tràn ngập khắp phòng.
Ấu điểu Phong Chuẩn ở bên cạnh không chịu nổi, lập tức nuốt một ngụm nước bọt lớn, hai cái chân bắt đầu không an phận, nhích tới nhích lui.
Đây là con Thiết Ngao Giải cuối cùng được Lục Huyền nuôi dưỡng, bởi vì thu hoạch hai ngày nay tương đối tốt nên hắn quyết định sẽ hấp nó để ăn mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận