Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 585: Thiên Thanh Đan Hỏa Cũng Không Cứu Được Ta!

Chương 585: Thiên Thanh Đan Hỏa Cũng Không Cứu Được Ta!
Nghĩ đến đây, Lục Huyền lập tức lấy ra một phần linh dược miễn phí do Đan Điện cung cấp, rồi dựa theo trình tự học được bên trong ngọc giản, tiến hành xử lý đơn giản các loại nguyên liệu.
Không có gói kinh nghiệm đan phương cung cấp kinh nghiệm phong phú, nên thoáng cái, trình độ luyện đan “Gà mờ” của hắn đã nhanh chóng hiện ra nguyên hình trong quá trình xử lý, động tác từ mượt mà như nước chảy mây trôi ban đầu đã trở nên lúng túng, trúc trắc vô cùng, thỉnh thoảng hắn phải dừng lại để hồi tưởng quá trình luyện đan bên trong thức hải.
"Tốt rồi, rốt cuộc cũng có thể mở lò luyện chế." Hắn chậm rãi bỏ các loại tài liệu vào trong lò luyện đan theo thứ tự, rồi khống chế Thiên Thanh Đan Hỏa, ngưng thần tĩnh khí, cẩn thận luyện chế.
Nhưng chỉ một lúc sau…
"Nguy rồi!"
Trong quá trình luyện chế, linh thức của hắn nhạy bén phát hiện ra biến hóa bất thường bên trong lò đan, chỉ thấy một luồng khí tức kinh thường trực tiếp đẩy bật nắp lò đan, đồng thời một vật cháy đen bay thẳng từ bên trong ra.
Thứ vật chết đen xì kia xòn chưa bay đến trước mặt Lục Huyền, Dược Trĩ đã theo sát phía sau, thân hình trong suốt của nó nhanh chóng bao chặt lấy thứ kia, trong lòng tràn đầy vui sướng. Loại cặn dược này hoàn toàn có thể gọi là thể tụ hợp đan độc rồi, và cũng tương đương với vật đại bổ dành cho nó.
"Thiên Thanh Đan Hỏa cũng không cứu được ta." Đến đây, rốt cuộc Lục Huyền cũng nhận thức được trình độ luyện đan của mình khi không có gói kinh nghiệm đan phương, trong lòng không thể không cảm thán một câu.
Hắn điều chỉnh xong tâm trạng, lại không chút nhụt chí tiếp tục lấy ra một phần nguyên liệu linh dược khác. Lần thứ hai luyện chế, động tác thuần thục hơn rất nhiều, nhưng kết quả lại không có bất kỳ biến hóa nào. Vẫn là một đám cặn dược cháy đen bay ra từ trong lò luyện đan.
Dược Trĩ đã sớm chuẩn bị từ lâu, cặn dược vừa mới bay ra khỏi lò luyện đan, nó đã biến hóa thân hình, thuận thế chặn đống cặn dược kia lại, chăm chú bao lấy, nội tâm tràn ngập niềm vui.
Một lát sau.
Lần thứ ba.
Lần thứ tư.
...apptruyenpro...
Ở thời điểm tâm trí Lục Huyền ngưng tụ trên thân Dược Trĩ, cảm giác hân hoan vui sướng không thể tả được đột ngột ập tới.
"Thế ngoại đào hoa nguyên là thứ gì?"
"Ta chưa từng được hưởng thụ bữa tiệc nào lớn đến vậy!"
"..."
Lục Huyền không thể phản bác được.
Vui buồn của tu sĩ và con côn trùng kia không tương đồng, ta chỉ cảm thấy nó vô cùng ồn ào mà thôi. Trong lòng hắn tràn đầy bất đắc dĩ, lại quay sang luyện chế một lò Uẩn Linh Đan nhị phẩm, mới tìm về được một chút xíu tự tin.
Về phần Thú Linh Đan, bởi vì thứ này có thể dùng để chăn nuôi linh thú, nên hắn cũng không vì thất bại mà quyết định từ bỏ, thậm chí còn dự tính về sau này sẽ thử luyện chế nhiều hơn, chậm rãi tích lũy kinh nghiệm.
Cũng may trong ba loại đan phương cấp thấp, Bồi Nguyên Đan và Uẩn Linh Đan của hắn đã đạt tới trình độ Tông Sư, dư sức để gánh vác trách nhiệm cho những thất bại khi luyện chế Thú Linh Đan.
Cứ như vậy, hắn thừa thế xông lên, luyện chế tất cả mấy chục phần nguyên liệu lấy từ Đan Điện thành đan dược, lúc này mới dừng lại.
Toàn bộ Bồi Nguyên Đan và Uẩn Linh Đan đều được luyện chế thành công, đan dược đựng đầy hai cái bình bạch ngọc nhỏ.
Bởi vì nguyên liệu miễn phí, Lục Huyền thầm phỏng đoán, sau khi luyện chế xong đống đan dược này, hắn hoàn toàn có thể kiếm được chừng một - hai ngàn linh thạch, nếu tính cả phí tổn, tiền lãi sẽ ít đi rất nhiều, cũng không được là món hời.
Về phần Thú Linh Đan, hắn lại để cho Dược Trĩ ăn đến không thể ăn thêm được nữa.
"Dược Trĩ là linh sủng của ta, nó được lợi cũng tương đương với ta được lợi, không có gì khác nhau." Lục Huyền chỉ có thể tự an ủi mình.
Về phần đan dược vừa luyện chế ra, hắn dự định qua một đoạn thời gian ngắn nữa lại đi Đan Điện xử lý một phần nhỏ, còn lại sẽ tới Kiếm Môn Trấn bán cho những cửa hàng ở nơi đó.
Nhanh như vậy lại có thể gia tăng trình độ luyện đan lên tới cảnh giới Tông Sư, đây đã là tình huống vượt quá lẽ thường rồi, ngay cả những vị thiên tài luyện đan kia, cũng không thể làm được chuyện như vậy.
Nếu Đan Điện biết được tình huống này, có lẽ sẽ hấp dẫn sự chú ý của không ít vị cao tầng của tông môn, nhưng tất nhiên, nó cũng sẽ khơi gợi nên vô số ý tưởng ngờ vực hoài nghi, thậm chí còn mang đến bất lợi cho hắn…
Suy đi tính lại, Lục Huyền đã quyết định vẫn nên im lặng phát tài cho thỏa đáng.
"Phải đi bí cảnh không trọn vẹn một lần, cấy ghép Thanh Tịnh Lưu Ly Trà và Long Hài Thảo qua đó." Lục Huyền thầm nghĩ trong lòng.
"Thế ngoại đào nguyên, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi."
Lục Huyền cầm trên tay một tấm trận bàn bằng đồng cũ loang loang lổ lổ, sau đó thu vào trong túi trữ vật, cảm nhận được linh khí tinh khiết nồng đậm tới cực điểm quanh mình, không nhịn được cảm thán một câu.
Dưới sự kích thích của linh khí tinh thuần bên trong bí cảnh, hắn có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Mượn nhờ đại trận truyền tống bên trong Trận Đường, sau khi trả một khoản linh thạch, hắn đã thuận lợi đi vào bên trong bí cảnh không trọn vẹn thuộc về hắn này.
"Anh anh anh".
Khi đang đi bộ chậm rãi bên trong bí cảnh, đột nhiên một tiếng ríu rít rất nhỏ truyền đến bên tai. Lục Huyền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái bóng nhỏ xinh xắn vừa bay ra từ phía sau một gốc cây linh mộc xanh ngắt, toàn thân đối phương có màu xanh nhạt, trên lưng mọc ra bốn cái cánh mỏng gần như trong suốt, trên người toả ra một luồng khí tức trong trẻo tự nhiên.
Nó chính là sản phẩm đặc biệt của khu bí cảnh này, Mộc Yêu Linh có thể tự nhiên thúc đẩy linh thực sinh trưởng.
Có vẻ như những con tiểu tinh quái tinh xảo xinh xắn này đã cực kỳ quen thuộc với Lục Huyền rồi, vừa thấy hắn xuất hiện, chúng đã thân thiết bay tới bay lui xung quanh hắn.
Đầu ngón tay Lục Huyền tràn ra một tia Thanh Mộc Nguyên Khí mảnh như sợi tóc, nhẹ nhàng đút cho tiểu tinh quái đáng yêu này ăn. Sau đó, thân hình hắn nhanh chóng lướt ngang qua bí cảnh, xem xét tình hình đám linh thực đang được gieo trồng ở khắp nơi.
Thứ hắn nhớ mong nhất đương nhiên là Phượng Hoàng Mộc lục phẩm cấp cao nhất rồi.
Lục Huyền lập tức đi tới tiểu hỏa diễm sơn kia, hai luồng hư ảnh Phượng Hoàng màu vàng sậm đang bay lượn tự do bên trong ngọn lửa hừng hực xung quanh.
Sau khi đắm chìm trong ngọn lửa, hấp thu đủ linh lực hỏa diễm, chúng lại dùng hết sức thu nhỏ thân hình lại, dung nhập vào trong một cái vết nứt màu vàng sậm trên khúc gỗ cháy đen kia. Ở thời điểm hiện tại, dù không có Hồng Liên Diễm tẩm bổ, tình hình sinh trưởng của Phượng Hoàng Mộc vẫn không tệ.
Lục Huyền lại tiếp tục đi tới trước mặt Kim Cang Bồ Đề ngũ phẩm.
Mặc dù linh chủng Bồ Đề vẫn chưa mọc rễ nảy mầm, nhưng sinh cơ bên trong hạt giống lại dồi dào hơn rất nhiều so với lúc trước, hình ảnh Kim Cang Nộ Mục ở mặt ngoài càng thêm sinh động như thật, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể hiển lộ ra hình dáng chân thực của mình.
Hắn lập tức lấy Lôi Âm Kiếm từ trong túi trữ vật ra, nhẹ nhàng vung lên. Một tiếng sấm sét ẩn chứa Phật Lực nổ vang, kiếm khí từ bên trong Lôi Âm Kiếm gào thét ầm ầm, rồi dùng tốc độ cực nhanh dung nhập vào trong hạt linh chủng Kim Cang Bồ Đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận