Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1220: Ngân Giác Cự Ngư!

Chương 1220: Ngân Giác Cự Ngư!Chương 1220: Ngân Giác Cự Ngư!
Lần này, vì đã câu được Ám Minh Ngư mà lần này cố ý rắc rất nhiều mồi câu đặc chế xuống, nhưng không ngờ ngồi mãi vẫn không có linh ngư cắn câu.
“Phải nghĩ cách khác mới được, trước tiên lại đổi về mồi cầu bình thường cái đã.”
Môi câu bình thường dù không có sức hấp dẫn lớn với một loại linh ngư nào đó, nhưng lại có sức hấp dẫn rộng rãi với đông đảo linh ngư, có thể gia tăng xác suất linh ngư cắn câu.
Sau khi linh ngư cắn vào Trầm Hương Câu, hắn có thể hiểu biết tin tức cặn kẽ về linh ngư, từ đó lại đưa ra biện pháp ứng đối. Vừa đổi thành mồi câu, tâm thần của hắn lại cần thận tập trung quanh Trầm Hương Câu.
Qua thêm năm ngày, đột nhiên có một ý niệm lóe lên trong đầu.
[Hắc Thi Ngư, linh ngư tứ phẩm, linh trí đơn giản, trong cơ thể ngưng tụ nhiều loại thi khí tà dị, thích ăn thịt thối của tu sĩ và yêu thú, có năng lực ô nhiễm rất mạnh, sau khi ăn vào có khả năng sinh ra dị biến nhất định.]
“Xúi quẩy! Không ngờ chẳng câu được bảo vật mà ngược lại còn bị một con linh ngư chứa lượng lớn thi khí trong người đi tới cắn câu.” Lục Huyền thầm cảm khái một phen.
Hắc Thi Ngư có năng lực ô nhiễm rất mạnh, ngay cả đám linh thực tà dị bên trong Phong Uyên Tinh Động cũng không thể hấp thu được. Câu nó lên chẳng mang đến một tí teo tác dụng nào cả, ngược lại còn hao tốn tỉnh lực đi ứng phó với lượng lớn thi khí trong người nó, đương nhiên là Lục Huyền không muốn để nó mắc câu rồi.
Sau đó, hắn dùng sức nhấc mạnh, hung hăng rút lưỡi câu lên, còn dùng linh lực đánh bay mồi câu trên móc xuống Chân Hà. Chờ dọn dẹp một ít thi khí còn lưu lại phía trên Mặc Ngọc Linh Can, hắn lại đi tới chỗ Thạch Tử Thần, nhìn gã câu hồi lâu rồi mới một lần nữa trở về vị trí của mình. Linh can vung ra, lưỡi câu rơi xuống, con Hắc Thi Ngư kia đã biến mất không thấy đâu nữa, bởi vì ngồi mãi vẫn không thấy tin tức có liên quan đến nó xuất hiện.
Lục Huyền vô cùng kiên nhẫn, hắn lẳng lặng chờ đợi loài linh ngư mới cắn câu.
Lại qua năm ngày, một ý niệm chợt xuất hiện trong đầu hắn. [Ngân Giác Cự Ngư, linh ngư tứ phẩm, hình thể to lớn, nặng đến mấy nghìn cân, linh trí đơn giản, trên đầu mọc sừng lớn, bên trong chất chứa khí tức lôi linh tỉnh thuần, thích ăn các loại thiên tài địa bảo thuộc tính Lôi, sau khi xử lý thịt cá, khí tức lôi linh có thể rèn luyện thân thể tu sĩ và yêu thú, gia tăng cường độ thân thể.} “Ngon! Hàng tới rồi!” Lục Huyền lập tức trở nên hưng phấn vô cùng. Thoạt nhìn cái phao câu đang trôi lơ lửng trong Chân Hà kia vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhưng hắn lại biết bên dưới đã có một con linh ngư tứ phẩm sắp sửa cắn câu rồi.
“Đi rồi à?” Một lát sau, khi tâm thần của hắn tập trung vào Chân Hà, ý niệm kia đã không còn xuất hiện nữa. Nét mặt Lục Huyền vẫn thản nhiên như thường, hắn có đủ lòng tin vào bản thân, chắc chắn sẽ câu được con Ngân Giác Cự Ngư kia. Bởi trường kỳ bị nước sông đặc biệt gột rửa nên thần hồn và nhục thân của đám sinh linh bên trong Thiên Bảo Chân Hà đầu phát sinh một chút biến dị nhất định, ví dụ như linh trí của chúng trở nên cực kỳ đơn giản, hoàn toàn không thông minh như các loại yêu thú cao giai tứ phẩm ngũ phẩm bình thường, chỉ còn lại một chút bản năng cơ bản mà thôi. Nếu muốn lôi nó từ Thiên Bảo Chân Hà lên thì chỉ có thể thông qua cách thả câu.
Tu sĩ không thể tiến vào Thiên Bảo Chân Hà, một khi bất cần ngã xuống thì chẳng mấy chốc tâm trí sẽ lạc hướng, hoặc bị các dạng tồn tại bên trong Chân Hà trực tiếp ăn tươi nuốt sống, hoặc sau nghìn vạn năm lại biến thành vật bị người khác câu lên.
Tính khả thi khi dùng pháp khí dạng lưới đánh cá để đánh bắt cũng không cao lắm. Dù sao thì so với toàn bộ vùng thủy vực này, số lượng linh ngư thủy thú bên trong cũng chẳng đáng là bao, tỷ lệ thả một cái lưới bắt được linh ngư thủy thú là cực kỳ bé nhỏ.
Ngoài ra độ khó của chuyện đi tìm một món pháp khí dạng lưới có thể dùng để bắt giữ linh ngư thủy thú cao giai cũng cực kỳ cao. So với nó, đi tìm một cây cần câu có hiệu quả tương tự, xác suất nhận được sẽ cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Có lẽ chỉ những tông môn cỡ lớn mới cam lòng bỏ ra tiền vốn lớn như vậy để đi câu bảo vật thôi. Còn với nhóm tu sĩ bình thường đến nơi này thả cầu, thì cứ dùng phương thức nguyên thủy vẫn là có lời nhất.
Trong mắt đám linh ngư thủy thú chỉ có bản năng ăn uống kia, mồi câu có sức hấp dẫn lớn hơn nhiều so với pháp khí lưới đánh cá.
Sau khi linh ngư thủy thú cắn câu, việc còn lại chính là đấu sức với chúng. Thân thể, thần hồn của tu sĩ, phẩm giai linh can, bảo vật dùng để câu cá... Đầu là nhân tố có thể ảnh hưởng đến việc thả câu. Nhưng đương nhiên, chuyện khó nhất trong số này vẫn là dụ dỗ làm sao cho linh ngư thủy thú mắc câu. Nhưng với Lục Huyền, đây lại không phải vấn đề gì quá lớn. Hắn có thể dựa vào sở thích của các loại linh ngư thủy thú để điều chỉnh mồi câu kịp thời, đồng dạng cũng có thể phóng đại tác dụng của mồi câu lên mức lớn nhất, từ đó số lượng linh ngư thủy thú có thể bị hắn hấp dẫn tới cũng sẽ tăng mạnh.
“Con Ngân Giác Cự Ngư này nặng tới mấy nghìn cân, dù bỏ hết phần không thể ăn đi, cũng đủ cho đám linh thú trong động phủ nhà ta ăn no nê rồi.” Trong lòng Lục Huyền nghĩ thầm.
“Thiên tài địa bảo thuộc tính Lôi... Trong Thao Trùng Nang có mấy loại, cứ dứt khoát dùng hạt sen Lôi Bạo Liên đi.” Hắn trồng trọt nhiều năm trong Lôi Hỏa Tinh Động như vậy, hiện giờ đã thu thập được rất nhiều loại thiên tài địa bảo thuộc tính Lôi rồi, ví dụ như hạt sen Lôi Bạo Liên, Lôi Tử Tinh, Ất Mộc Thanh Lôi Dịch, lôi dịch màu xanh thẫm... Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, dùng hạt sen Lôi Bạo Liên tứ phẩm để làm mồi câu vẫn có lời nhất.
Lục Huyền xòe tay ra, năm - sáu hạt sen màu trắng bạc đã lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn siết chặt nắm tay, hạt sen màu trắng bạc lập tức vỡ vụn thành bột phấn, từng tia lôi quang rất nhỏ thỉnh thoảng lại lóe lên. Ngay sau đó, hắn lấy ra một phần mồi câu mới, dung nhập bột phấn màu trắng bạc vào bên trong, như vậy là đã có một loại mồi câu đặc biệt dành cho Ngân Giác Cự Ngư rồi.
Sau khi điều chế ra mồi câu đặc biệt, Lục Huyền lại thả Trầm Hương Câu xuống chỗ sâu bên trong Thiên Bảo Chân Hà. Tiếp đó, hắn kiên nhẫn ngồi một bên, chờ đợi Ngân Giác Cự Ngư kia bị mồi câu hấp dẫn kéo tới.
“Lục đạo hữu, tình hình thế nào rồi, có linh ngư cắn câu không?” Một giọng nói quen thuộc khẽ vang lên bên tai Lục Huyền, quay đầu nhìn lại thì thấy Thạch Tử Thần đang owr cách đó mấy dặm, khẽ gật đầu về phía này, ân cần hỏi thăm.
“Thỉnh thoảng sẽ có một - hai con linh ngư cắn câu nhưng đầu không thể câu lên được, vận khí cũng bình thường.” Lục Huyền truyền âm đáp. “Câu không được mới là chuyện bình thường, linh ngư đâu có dễ câu được như vậy. Cũng không biết rốt cuộc những thế lực lớn kia đã dùng cách nào để câu được các loại bảo vật hiếm thấy từ bên trong Thiên Bảo Chân Hà.” Thạch Tử Thần thổn thức không thôi, trong giọng nói chứa đầy hâm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận