Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 530: Yêu Thú Tập Kích (2)!

Chương 530: Yêu Thú Tập Kích (2)!
"Ta sẽ ra đối phó với con yêu thú Cự Tượng này." Chương Thụy Bình điều khiển một thanh phi kiếm vàng óng ánh, trong chớp mắt đã đến gần Cự Tượng.
Vừa nói xong, trên người nó đã lóe lên một mảnh linh quang màu vàng đen vừa dày vừa nặng, muốn ngăn cản thanh phi kiếm kia.
Cũng tại khoảnh khắc ấy, lại có một con thổ long to lớn chui ra từ trong vết nứt dưới mặt đất, quấn lấy con Cự Tượng màu xanh đen kia.
Rất nhanh sau đó, một cây chùy màu vàng sẫm dài mấy trượng trực tiếp ngưng tụ ngay trên hư không, một đầu sắc nhọn hung hăng đâm về phía con Cự Tượng nọ.
Cự Tượng bị thổ long quấn chặt lấy không thể động đậy được.
Mắt thấy cây chùy kia sắp rơi xuống người mình, nó nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể nhanh chóng bành trướng, trực tiếp thoát khỏi sự ràng buộc của thổ long.
Trong lòng nó cũng biết, đòn công kích kia tới quá nhanh, bản thân không thể tránh né được, chỉ thấy một mảnh linh quang màu đen nhánh trực tiếp dâng trào trên thân thể, bố trí thành tầng tầng lớp lớp vòng bảo hộ linh khí ở trên đầu.
Cây chùy màu vàng sẫm với khí thế như chẻ tre, dễ dàng xuyên qua tầng linh quang màu đen nhánh nọ, đâm mạnh vào đầu con Cự Tượng.
"Thành công rồi!" Vừa nhìn thấy cả cây chùy đâm vào trong thân thể Cự Tượng, Chương Thụy Bình vui mừng khôn xiết, nhưng vừa định đi đối phó những con yêu thú đang tập kích khác, bỗng nhiên gã lại cảm nhận được một chút chuyển động vô cùng kỳ lạ phát ra từ phía dưới.
Chỉ thấy con Cự Tượng bị thương đang nằm bên dưới kia vẫn như cũ lấy tư thế dũng mãnh, hung hăng đâm vào vòng bảo hộ linh khí do Phùng Ngọc bố trí, cứ như nó hoàn toàn không bị ảnh hưởng vậy.
"Tại sao có thể như vậy?" Chương Thụy Bình thắc mắc vô cùng.
Nếu yêu thú Cự Tượng đã bị thương nặng như thế, dù may mắn giữ được mạng sống, thì ít nhất đòn tấn công vừa rồi cũng phải tạo thành ảnh hưởng khá lớn đến hành vi của nó mới đúng. Nhưng cả động tác lẫn biểu hiện ra của con yêu thú này đều quái dị đến kinh người, như thể sinh vật vừa bị thương vốn không phải là nó vậy.
Những tu sĩ còn lại của Thiên Kiếm Tông vốn đã chém cho yêu thú bị thương nặng hoặc thậm chí là giết chết chúng nó rồi cũng có cảm giác tương tự như vậy.
Dưới thủ đoạn lôi đình, không ít yêu thú tập kích đều bị thương nặng ngã gục xuống đất, tính mạng như mành treo chuông, nhưng chúng vẫn hung hăng không biết sợ chết, điên cuồng phát động những cuộc tấn công kiểu tự sát về phía nhóm tu sĩ của Thiên Kiếm Tông.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, mặc dù thực lực của đám yêu thú này không cao, nhưng thắng ở số lượng đông đảo, lại không sợ chết như vậy, về lâu về dài chắc chắn sẽ bất lợi cho chúng ta." Phùng Ngọc nhanh nhạy phán đoán tình hình.
Rồi không chút do dự, gã lập tức lấy ra một tấm phù lục từ trong túi trữ vật, dứt khoát dùng linh lực kích phát. Tấm phù lục nọ trực tiếp bay thẳng lên trời, phóng thích một chùm pháo hoa hỏa diễm thật lớn.
"Các vị sư huynh đệ, ta vừa đưa tin cầu cứu tới đồng môn ở tiền tuyến, xin các vị hãy kiên trì thêm một chút, không bao lâu nữa sẽ có đồng môn trở về viện trợ." Phùng Ngọc hét to.
Tấm phù lục gã vừa kích phát chính là tín vật độc hữu của Thiên Kiếm Tông, các tu sĩ cùng tông môn có thể cảm ứng được nó dù ở cách xa mấy trăm dặm.
"Phùng sư đệ, dường như những con yêu thú này có mối liên hệ nào đó với loại linh thực quái dị ta vừa nghiên cứu được gần đây. Nhìn hành vi quỷ dị khác thường của chúng, chắc hẳn chúng đều bị loại linh thực đó ký sinh trong cơ thể rồi. Sau khi linh thực hút hết huyết nhục tinh hoa, tâm thần của chúng sẽ hoàn toàn bị linh thực biến dị chiếm giữ, biến chúng thành một con yêu thú khôi lỗi." Đột nhiên Lục Huyền lên tiếng nói.
Hắn đã thông báo kết quả nghiên cứu của mình cho Hỏa Đồng Tử, nên chẳng mấy chốc nhóm đồng môn trong doanh trại cũng sẽ biết về nó. Thêm nữa, tình hình hiện tại vô cùng bất ổn, hắn không thể cất giữ tin tức này được.
"Lại có loại linh thực bực này, Lục sư huynh có biện pháp nào để đối phó với chúng không?" Phùng Ngọc vừa khống chế lưỡi kiếm sắc bén màu xanh thẳm vừa gấp giọng hỏi Lục Huyền.
"Có thể sử dụng sóng âm để công kích những con yêu thú này, có lẽ sẽ mang đến hiệu quả." Lục Huyền truyền âm cho mấy người của Thiên Kiếm Tông.
Một đệ tử nội môn lập tức lấy một cây sáo bạch ngọc ra khỏi túi trữ vật, ngay sau đó, tiếng sáo réo rắt vang lên, từng tầng linh khí như gợn sóng, quét về phía đám đông yêu thú trước mặt.
Tiếng sáo càng lúc càng cao, vô số mũi nhọn linh khí có hình trăng lưỡi liềm gần như trong suốt bắn ra, lướt một vòng xung quanh.
Chịu ảnh hưởng bởi đợt tấn công bằng sóng âm của cây sáo bạch ngọc, rõ ràng là chuyển động của hơn chục con yêu thú trước mắt đã chậm lại.
"Thật sự có hiệu quả!" Đám người Phùng Ngọc kìm nén niềm vui sướng trong lòng, trực tiếp nắm bắt cơ hội chớp nhoáng này để luân phiên sử dụng các loại pháp khí, phù lục, thuật pháp.
Sau khi có âm công kiềm chế, chỉ cần một lần chạm trán, bọn họ đã dễ dàng gây ra sát thương chí mạng cho tất cả đám yêu thú kia.
Nhưng chẳng bao lâu sau, đám yêu thú xung quanh đã dồn dập phản ứng lại, rồi tiếp tục hung hãn không sợ chết xông về phía tu sĩ Thiên Kiếm Tông.
"Cũng không biết có phải vì nó đã triệt để hòa làm một với thân thể của yêu thú hay không, nên mặc dù công kích sóng âm vẫn có thể tạo thành ảnh hưởng lớn đến Thố Âm Ti biến dị ở trong, nhưng hiệu quả nhỏ hơn rất nhiều." Lục Huyền bình tĩnh nhìn xung quanh, âm thầm so sánh phản ứng của những con yêu thú này với phản ứng của đám Thố Âm Ti biến dị trong quá trình thí nghiệm của mình.
Rất nhanh, hắn đã nhớ lại những thông tin từng xuất hiện trong đầu: Lúc chưa ký sinh, linh thực cực kỳ nhạy cảm với công kích bằng mọi loại sóng âm.
"Đúng là như vậy, mặc dù không thể gây ra uy hiếp chí mạng như lúc nó còn chưa ký sinh, nhưng ít nhiều gì cũng mang đến một chút tác dụng, đã xem như không tệ rồi."
Ngay sau đó, hắn cầm Phong Lôi Kiếm trong tay, trên thân kiếm có hắc phong quanh quẩn, thỉnh thoảng những tia sấm chớp rền vang bên trong sẽ rơi xuống người một con yêu thú, tiếng sấm truyền ra, hung hăng xé rách thân thể yêu thú, lại điên cuồng đánh sâu vào vết thương, khiến cho khu vực xung quanh biến thành màu đen cháy sém.
Phong Lôi Kiếm vốn là pháp khí tứ phẩm. Từ sau khi có được thanh kiếm này, hắn cũng thu hoạch được một bộ kiếm quyết tinh xảo tên là《 Phong Lôi Kiếm Kinh 》 từ trong quầng sáng Phong Lôi Kiếm Thảo. Hai thứ này bổ sung cho nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Thêm nữa, thông qua quá trình bồi dưỡng không ít Phong Lôi Kiếm Thảo, kiếm quyết trong tay hắn cũng càng ngày càng thành thạo, cho đến hiện tại, nó đã trở thành một loại thủ đoạn công kích vô cùng mạnh mẽ của hắn rồi.
Chỉ thấy cả người hắn hóa thành một luồng phù quang, cực nhanh xuyên qua chiến trường, một khi linh thức nhạy bén phát hiện có đồng môn suy yếu linh lực, hoặc bị rất nhiều yêu thú bao vây tấn công, hắn sẽ lập tức xuất hiện ở gần, giúp đỡ đối phương thoát khỏi hiểm cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận