Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1230: Văn Càn Kinh Hãi!

Chương 1230: Văn Càn Kinh Hãi!Chương 1230: Văn Càn Kinh Hãi!
“Tại hạ chỉ biết Lục Huyền Lục đạo hữu đang ở trong Thiên Tinh Động, còn vị trí cụ thể lại không rõ lắm. Nhưng người này có một cửa hàng tên là Có Một Tiệm Tạp Hóa bên trong Trích Tinh Lâu, trong cửa hàng của hắn thường xuyên bày bán Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ và Bách Quả Linh Tương.”
“Trích Tinh Lâu à? Được! Cảm tạ đạo hữu đã cho ta biết chuyện này.”
“Cát sư đệ, ngươi nói, mình vừa mới ngoài ý muốn tìm được một vị đệ tử cũ của Thiên Kiếm Tông, hơn nữa đệ tử kia còn là người đã bồi dưỡng nên một loại linh thực tứ phẩm phù hợp hoàn mỹ với Kiếm Tông?” Sau khi nhận được truyền âm của Cát Phác, hai người Vạn Trọng và Chu Sào đã nhanh chóng đi tới chỗ gã. Trên người Vạn Trọng vẫn còn lưu lại mùi hương thơm ngát, vừa nghe Cát Phác nói xong, gã lập tức nghiêm mặt hỏi lại.
“Đúng thế! Thời điểm ta còn ở bên trong Thiên Kiếm Tông, Lục Huyền Lục sư đệ chính là linh thực sư nổi danh nhất tông môn, không biết hắn đã thay tông môn đào tạo ra bao nhiêu loại linh thực quý hiếm rồi, thậm chí hắ còn cải tiến ra một loại Phong Lôi Kiếm Thảo tam phẩm mới.”
“Đáng tiếc là lúc ấy yêu ma quá mức mạnh mẽ, tông môn không thể không di dời về chủ tông, quá trình đó cần phải xuyên qua vô số giới vực, Lục sư đệ lại chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, vì thế đành phải để hắn truyền tống tới Trung Châu đại lục này. Không ngờ sau chừng ấy năm, hắn lại có thể tỏa sáng rực rỡ tại Ly Dương cảnh, chẳng những thuận lợi sinh tôn mà còn trở thành linh thực sư nổi danh nhất Ly Dương cảnh.”
“Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ... rõ ràng là bên trong đang ẩn chứa một tia Động Huyền Kiếm Ý, đây là thứ vô cùng trân quý với đệ tử ngoại môn Kiếm Tông.” Vạn Trọng nghe Cát Phác nói xong lại cần thận quan sát trái hồ lô mới mượn được từ chỗ Thanh Hư đạo trưởng, sau khi cảm nhận được kiếm ý quen thuộc ẩn chứa bên trong, vẻ mặt gã cũng không giấu nổi sự kính nể, nghiêm túc.
“Đi, chúng ta đi xin chỉ thị của Mạc sư huynh trước, sau đó cùng đi bái phỏng tiểu sư đệ kia xem sao. Có thể gây dựng được thanh danh lớn như vậy với thân phận linh thực sư, trong lòng ta cũng có chút tò mò về hắn rồi.” Gã trầm giọng nói.
Ba người bọn họ nhanh chóng rời khỏi Thiên Dương Phong, đi liên lạc với Mạc Viễn Phong. Mạc Viễn Phong lằng lặng nghe Cát Phác kể lại đầu đuôi sự việc.
“Không tệ, bản thân vị Lục sư đệ kia đã có chút quan hệ với Kiếm Tông, còn có bản lĩnh bồi dưỡng ra Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ này, ta sẽ cùng các ngươi đi một chuyến xem thử.” Gã nghe xong đã lập tức đưa ra quyết định.
“Về phần Hoàn Chân sư thúc, không nên quấy rầy sư thúc vì chút chuyện nhỏ thế này thì hơn.” Gã thân là Kiếm Tử chân truyền của Động Huyền Kiếm Tông, chút quyền tự chủ này vẫn phải có.
Bốn người nhờ Thanh Hư đạo trưởng tìm cho một vị đệ tử Đạo Tông quen thuộc Ly Dương cảnh rồi nhanh chóng chạy tới Trích Tinh Lâu nằm trong Thiên Tinh Động.
“Đây chính là cửa hàng Có Một Tiệm Tạp Hóa?” Mạc Viễn Phong dừng chân trước cửa hàng, quay đầu hỏi đệ tử Ly Dương Đạo Tông dẫn đường. “Hồi bẩm tiền bối, đúng là nơi này, vãn bối từng tới đây không chỉ một lần, cũng từng mua mấy loại bảo vật quý hiếm ở đây.” Tên đệ tử Đạo Tông kia kính cẩn đáp. “Vào trong xem thử đi.” Mạc Viễn Phong bước vào cửa hàng đầu tiên, ba người Cát Phác theo sát phía sau. “Hoan nghênh các vị tiền bối quang lâm tiểu điếm!” Trong cửa hàng, Văn Càn cảm nhận được linh áp cường đại tản ra từ thân thể ba người, trên mặt lập tức nở rộ một nụ cười nhiệt tình.
Chờ khi tới gần Mạc Viễn Phong, cảm nhận được khí tức khủng bố như vực sâu không đáy trên người đối phương, gã mới thầm giật mình thon thót.
“Sao lại có cả Nguyên Anh Chân Quân quang lâm cửa hàng thế này?” Tuy trong lòng Văn Càn đã có vài phần thấp thỏm, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì trấn định.
“Không biết các vị tiền bối cần bảo vật loại hình nào? Bảo vật trong cửa hàng chúng ta có rất nhiều chủng loại, bên trong còn bao gồm rất nhiều thương phẩm đặc sắc hiếm có khó tìm, ví dụ như các loại linh nhưỡng thượng đẳng, kiếm phù có tính sát phạt rất mạnh, Địch Trần Đan có thể loại trừ khí tức vẩấn đục tà dị vân vân...” “Để ta xem qua đã.” Mạc Viễn Phong thuận miệng nói một câu rồi rất nhanh, tầm mắt đã bị mấy trái hồ lô loang lổ đặt trên giá gỗ thu hút. Bên trong hồ lô mơ hồ truyền đến tiếng kiếm ngân trong trẻo, dường như thể có lượng lớn kiếm khí đang không ngừng kích động, có thể từ bên trong bắn ra bất cứ lúc nào.
“Đây là Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ, bên trong ẩn chứa kiếm khí cường đại, rất tiện dụng, là lựa chọn tốt nhất để thăm dò bí cảnh.” Văn Càn lặng lẽ tới gần, cẩn trọng giới thiệu thông tin chỉ tiết về Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ cho mấy người Mạc Viễn Phong.
“Đây là linh thực do ông chủ của ngươi tự tay bồi dưỡng ra sao?” Cát Phác cố gắng đè nén sự kích động dưới đáy lòng, thân thiện cười hỏi. “Đúng thế! Ông chủ Lục Huyền Lục tiền bối của tại hạ có thể nói là vị linh thực sư nổi danh nhất Ly Dương cảnh này, đào tạo ra mấy trái hồ lô tứ phẩm trên giá cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Trên mặt Văn Càn lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Mấy người Mạc Viễn Phong không khỏi kinh ngạc, trong lòng đã có mấy phần dao động. Chẳng lẽ bồi dưỡng ra Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ này dễ như vậy sao?
“Có thể mời ông chủ của ngươi tới đây một chuyến hay không? Cứ nói là có cố nhân tới bái phỏng. Nếu hắn hỏi thêm điều gì, ngươi cứ nói là Cát Phác của Thiên Kiếm Tông tới là được.” Mấy người bọn họ đầu là tu sĩ có tâm chí kiên định, rất nhanh đã khôi phục lại tâm thần, Cát Phác cũng trực tiếp nhắn nhủ với Văn Càn.
“Liên hệ với Lục tiền bối?” Trên mặt Văn Càn lộ vẻ cảnh giác.
“Yên tâm, mấy người chúng ta không có ác ý gì.” Mạc Viễn Phong ôn hòa nói.
Văn Càn vẫn có vẻ không tín nhiệm cho lắm. Dù sao thì tình huống một vị Nguyên Anh Chân Quân dẫn theo ba gã Kết Đan Chân Nhân vừa tiến vào cửa hàng lại nói thẳng là muốn gặp Lục Huyền cũng có phần quái dị lạ thường, thử hỏi làm sao một kẻ vẫn còn trong giai đoạn Trúc Cơ trung kỳ như gã không kinh hoảng cho được? “Được, xin các vị tiền bối chờ cho một lát, vãn bối đi rồi sẽ trở lại ngay.” Văn Càn trầm ngâm hồi lâu, sau đó gọi Hồng Khinh Hải ra, dặn gã tiếp đón khách hàng thật tốt, còn mình thì đi ra bên ngoài. Trước khi liên hệ với Lục Huyền, gã định sẽ thông báo chuyện này với Hải Lâu thương hội một tiếng. Dù sao Lục Huyền cũng là khách khanh của thương hội, có thương hội chống lưng, dù mấy gã tu sĩ này mang ý xấu tới đây, cũng phải suy xét thật kỹ mới được.
Đúng lúc này, lại có một tu sĩ trung niên tướng mạo xấu xí, lưng đeo song kiếm màu trắng bạc bước vào cửa hàng. “Hoàn Chân sư thúc? Sao ngài lại tới đây?” Mấy người Mạc Viễn Phong đều không khỏi sững sờ. Cả đám đầu không ngờ mới tách khỏi vị Kiếm Chủ sư thúc này chưa đến một ngày, đã gặp lại nhau bên trong một gian cửa hàng nhỏ cách vị trí lúc trước hơn vạn dặm rồi.
“Sư thúc?!!” Văn Càn mới bước nửa chân ra khỏi cửa cũng hơi lảo đảo, trái tim vốn đã vọt lên cổ họng lại gần như bay thẳng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận