Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 889: Điểm Đột Phá Tốt Nhất!

Chương 889: Điểm Đột Phá Tốt Nhất!Chương 889: Điểm Đột Phá Tốt Nhất!
“Nếu muốn thì đến động phủ của ta đi! Nơi ấy sẽ không có những ánh mắt khác thường nhìn ngươi, lại có rât nhiều tiểu đổng bọn linh thú đáng yêu sẽ chơi chung với ngươi, còn có rất nhiều linh quả linh nhưỡng vô cùng vô tận, ngon hơn những gì ngươi vừa được nềm thử rât nhiều. Nêu sau này ngươi nhớ mẫu thân quá, chúng ta cũng có thể thường xuyên trở về nơi này thăm nom."
Nghe Lục Huyền nói vậy, ấu thú Lôi Long Hồng thoáng kinh ngạc đền sững người, cũng không biết trong đầu nó đang nghĩ gì.
'*Yên tâm, ta rất đáng tin, nếu không lão tổ Thanh Giác Lôi Hủy của các ngươi sẽ không để ta làm xăng làm bậy trên người nó đâu. Tất cả những gì vừa hứa hẹn với ngươi, ta đều có thể làm được, thậm chí cách một đoạn thời gian ta sẽ lại tới thăm lãnh địa của Lôi Hống Thú này.”
Ngũ quan nhỏ bé của Lôi Long Hống nhăn nhíu cả lại, có thể thầy trong lòng nó đang cực kỳ bôi rối.
“Đến chỗ của chúng ta, ngươi sẽ là đồng bạn thân thiết nhất của ta, cũng là bạn chơi của đám linh thú trong động phủ.” Lục Huyền chỉ nói thêm một câu đơn giản rổi lắng lặng chờ đợi âu thú Lôi Long Hồng đưa ra quyêt định.
Sau khi hiểu rõ sự thiếu thốn tình cảm của Lôi Long Hổng, hắn cực kỳ tự tin ở bản thân, dám chắc mình có thể đưa âu thú Lôi Long Hổng trở về động phủ của mình.
Quả nhiên, sau một lúc do dự, ấu thú Lôi Long Hồng đã gật đầu đồng ý.
“Ha ha ha, hoan nghênh hoan nghênh! Sau này, ngươi chính là một thành viên của động phủ chúng ta!” Lục Huyền cười nói sang sảng, thậm chí còn không kìm được mà vươn tay sờ lên cái sừng nhỏ trên đầu nó. Một tỉa lôi mang màu trăng bạc bay ra, trực tiếp chui vào lòng bàn tay Lục Huyền, mang đến cảm giác tê dại nhè nhẹ.
“Grào!” Lôi Long Hống gầm nhẹ một tiêng, trong thanh âm có vài phần lo lăng.
Từ ý niệm nó truyền tới, hắn biết tia lôi mang này hoàn toàn là phản ứng bản năng của thân thể, một khi có dị thường tới gần sẽ trực tiếp kích phát ra, bản thân nó không khống chê được.
“Không sao, không sao đâu." Với Lục Huyền bây giờ, chút lôi mang này cũng không khác gì gãi ngứa, hắn tỏ vẻ chắng sao cả, rồi để mặc cho lôi mang không ngừng kích phát, vân năm lây cái sừng nhọn màu trắng bạc kia, vuốt ve hồi lâu. Sau khi rời khỏi hang ổ của Lôi Long Hống, Lục Huyền dẫn ấu thú tới trước mặt con Lôi Hồng Thú dị chủng có hai cánh kia.
“Đạo hữu, con Lôi Hống Thú dị chủng này đã đồng ý ra ngoài cùng ta, mong ngươi hãy báo cho Thanh Giác Lôi Hủy tiền bối một tiếng." Dù ấu thú Lôi Long Hống không có mãy phần quan hệ huyết thống với Thanh Giác Lôi Hủy, nhưng dù sao nó cũng là hậu duệ của đổi phương, Lục Huyền muốn dân nó đi thì nhât định phải được đối phương đồng ý. “Lục đạo hữu cứ yên tâm dân nó rời đi, biết ấu thú có thể tới được một nơi tốt hơn chắc chăn lão tổ cũng sẽ mừng cho nó. Nếu hiện giờ báo tin cho lão tổ, chẳng những sẽ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của ngài mà ngược lại còn khiển lão tổ bực bội nữa.” Lôi Hống Thú hai cánh đưa mắt nhìn con Thanh Giác Lôi Hủy khổng lổ đang năm rạp trên mặt đât ở phía xa, cất lên tiềng ngáy vang như sâm, sau đó thành thật nói.
“Vậy tại hạ sẽ đưa nó ra ngoài, về sau nếu có cơ hội, thỉnh thoảng ta sẽ đưa nó trở về, để Thanh Giác Lôi Hủy tiền bối nắm được tình hình _ của nó.” Lục Huyền chấp tay thị lễ rổi dân theo ấu thú Lôi Long Hống rời khỏi lãnh địa của Lôi Hổng Thú. Bên ngoài động phủ.
Hư Không Yểm Mục bay lượn trên không trung, dạo quanh động phủ vài vòng, sau khi xác nhận không có bất cứ dị thường nào Lục Huyền mới mang theo âu thú Lôi Long Hồng đi tới ven rìa trận pháp, xuyên qua hai đại trận pháp ngũ phẩm, thuận lợi tiến vào trong động phủ.
Kiu1!?
Thanh âm quen thuộc của chim . mập vang lên, nó lập tức nhào về phía Lục Huyền theo tư thê Thái Sơn áp đỉnh.
Ấu thú Lôi Long Hống bên cạnh, lập tức phát hiện ra nguy hiểm, trên thân thể nó tuôn ra từng đạo lôi mang màu trăng bạc, băn nhanh về phía chim mập.
“Không có gì không có gì, về sau đây sẽ là tiểu đồng bọn của ngươi đầy.” Lục Huyền phất tay, ngắn chặn tât cả những tia lôi quang màu trắng bạc vừa băn ra, rổi nói với âu thú Lôi Long Hồng. Đồng thời, hắn lại dùng một bàn tay khác chông lên cái bụng tròn vo của chim mập, nhẹ nhàng quãng nó xuống đât. Chim mập mở đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn con ấu thú còn chưa lớn băng bàn chân của mình.
Về sau, nó sẽ là một thành viên trong động phủ. Ngươi là con chim có kinh nghiệm dày dặn ở nơi này, tính tình lại tương đổi hướng ngoại nên ta giao nó cho ngươi chăm sóc. Nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ tới hỏi tội một mình ngươi đây." Lục Huyền nghiêm túc nói với chim mập.
Nếu muốn ấu thú Lôi Long Hống nhanh chóng dung nhập vào quần thể linh thú trong động phủthì - chim mập chính là điểm đột phá tốt nhất.
Phải biết rằng, nhóm linh thú trong động phủ của hắn đều có đặc điểm riêng của mình.
Đạp Vân Linh Miêu ngoài lạnh trong nóng, tính tình cực kỳ quái dị, bình thường đều không thấy bóng dáng nó đâu cả, chỉ khi nào hắn xuất hiện mới thi thoảng thấy nó ló đầu ra. Hai con Song Đầu Cừu Dư gần như đều loanh quanh trong núi đá, xem như một loại trạch thú siêu cấp. Dược Trĩ vốn là loại linh thú trong suốt, cả ngày đều trầm mê với đan độc không thể tự kiểm chế được. Về phần Bách Độc Phệ Tâm Trùng, dù tính cách của nhóc con này khá tốt nhưng với thực lực của ấu thú Lôi Long Hống hiện giờ, nếu để hai đứa chúng nó chơi với nhau, chỉ sợ một chút bất cẩn của Bách Độc Phệ Tâm Trùng cũng khiên Lôi Long Hồng trúng độc bỏ mạng, đến lúc đó hắn lại không biết phải ăn nói với Thanh Giác Lôi Hủy thể nào cho phải.
Còn đám Ly Hỏa Giao, Nham Giáp Quy vân vân... về cơ bản, mấy con này đều sống trong cái hổ nhỏ, Nham Giáp Quy cũng là một đứa đồng bọn cùng chơi đùa không tệ, nhưng môi trường sinh hoạt của hai bên khác xa nhau, rât ít giao thoa qua lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, chim mập vẫn là lựa chọn thích hợp nhất.
Chim mập nghe Lục Huyền nói vậy, đã vội vàng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng mổ lên thân thể nho nhỏ của âu thú, ý bảo nó hãy leo lên đôi cánh của mình. Ấu thú nhìn Lục Huyền, thấy hắn không phản ứng mới ôm theo một chút do dự, rụt rè nhảy lên đôi cánh chim màu xanh nhạt rộng lớn kia.
Một cơn gió lớn thổi qua, chim mập phóng thăng lên cao, mang theo âu thú bay lượn trên bầu trời động phủ.
Chốc lát sau, ấu thú Lôi Long Hống hạ xuông mặt đât, tứ chi vân còn run lên khe khẽ nhưng trong mắt lại đẩy vẻ hưng phấn. Hành động này của chim mập đã kéo gần khoảng cách giữa đôi bên.
Lục Huyền thấy thế cũng yên tâm hơn rối, hăn dân âu thú Lôi Long Hống vào trong viện rồi lấy ra rất nhiều loại linh nhưỡng từ trong túi trữ vật.
“Ngươi mới đến, không có gì khác để chiêu đãi, trước tiên cứ uống cho thỏa thích đi."
Ấu thú cũng không khách khí, nó thỏa thuê tận hưởng linh nhưỡng, đợi cho đền khi men say thâm nhuần, Lục Huyền mới dụ dỗ nó thiết lập một đạo khể ước đơn giản với mình.
Tới đây, nó đã chính thức trở thành một thành viên của động phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận