Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 111: Không Cứu Nổi, Chờ Chết Thôi!

Chương 111: Không Cứu Nổi, Chờ Chết Thôi!
Lục Huyền ngồi ở trong góc, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Đột nhiên, một ý tưởng kỳ lạ nảy lên trong đầu hắn: Không biết khi mang mấy gốc linh thực đã phát sinh bệnh biến này quay về, rồi trồng vào linh điền của mình, liệu hắn có thể nhìn ra trạng thái tức thời của chúng hay không?
Hắn càng nghĩ càng thấy phương án này có thể thực hiện được.
Phải biết rằng, sau khi hắn trồng linh chủng hoặc là cây giống trong linh điền của mình, lại từng chút từng chút chăm sóc chúng phát triển thành thục mới có thể thu được ánh sáng màu trắng, và mở ra các loại ban thưởng. Trong quá trình này, lại có một số yếu tố đủ khả năng gây ảnh hưởng đến phần thưởng bên trong quầng sáng kia, đó là quá trình Lục Huyền tham gia bồi dưỡng từ lúc bắt đầu gieo trồng linh thực cho đến khi chúng trưởng thành, cùng với phẩm cấp của bản thân linh thực và chất lượng linh thực sau khi thành thục.
Nếu hắn cầm linh thực bị bệnh về, lại trồng thành công xuống linh điền, rồi có thể nhìn thấy trạng thái tức thời của chúng nó thì tốt quá rồi. Chờ đến lúc hắn nuôi dưỡng chúng nó đến khi thành thục, mặc dù bản thân không tốn quá nhiều công sức trong quá trình sinh trưởng của chúng, khiến cho giá trị khen thưởng bên trong quầng sáng có thể ít hoặc là không có, nhưng bản thân linh thực khôi phục tốt cũng có giá trị rất lớn rồi.
"Phải lấy một hoặc hai gốc linh thực bị bệnh, mang về linh điền làm thí nghiệm mới được." Lục Huyền nghĩ thầm.
Đợi đến khi trở về đại sảnh của Bách Thảo Đường, Lục Huyền lập tức đi tới gặp Hà quản sự.
"Hà lão, một trăm hạt giống Linh Huỳnh Thảo ta gieo trồng lần trước đã hái hết rồi, làm phiền lão nhân gia lấy thêm giúp ta. Lần này là một trăm hai mươi hạt." Lục Huyền hơi dừng lại một chút rồi nói.
Mặc dù Linh Huỳnh Thảo không phẩm cấp có giá trị thấp hơn rất nhiều so với những loại linh thực khác bên trong linh điền, ngay cả phần thưởng mở ra từ quầng sáng đại diện cho chúng nó cũng có giá trị nhỏ hơn rất nhiều, nhưng không có cách nào cả, trước mắt chỉ có một mình loại linh thực này cho ra phần thưởng là tu vi thôi. Vì vậy, Lục Huyền chẳng những không thể ngừng gieo trồng Linh Huỳnh Thảo mà ngược lại, hắn còn tăng nhẹ số lượng gieo trồng chúng lên.
Chẳng qua diện tích linh điền có hạn, hắn lại bồi dưỡng theo phương thức tinh tế hóa nên phải tiêu hao nhiều linh lực hơn, không thể nào tùy tiện gieo trồng được, một trăm hai mươi đã là con số tối đa có thể trồng sau khi hắn đột phá tu vi rồi.
Lão giả gầy gò khẽ gật đầu, sau đó đi vào trong nội đường cầm một trăm hai mươi hạt linh chủng khô héo dài mảnh giao cho Lục Huyền. Vẫn là giá cả hợp tác, rẻ hơn mua ở bên ngoài từ hai mươi đến ba mươi phần trăm, một trăm hai mươi hạt giống Linh Huỳnh Thảo chỉ tốn của Lục Huyền ba mươi sáu linh thạch.
"Hà lão, có một chuyện muốn ta nhờ cậy lão nhân gia ngài." Giao linh thạch xong, Lục Huyền lại nở nụ cười đầy nóng bỏng nói.
"Nhìn vẻ mặt gian xảo này của ngươi là biết không phải chuyện gì tốt lành rồi, mau nói đi." Hà quản sự đã sớm quen với phương thức hành sự này của Lục Huyền, chỉ thở dài rồi đáp.
"Vừa rồi trong Bách Thảo Đường có rất nhiều Linh thực sư tụ tập lại với nhau, đan sư Hà Tông Quang có nhắc nhở chúng ta phải cẩn thận với những linh thực bị tà ma dị trùng xâm nhập ô nhiễm, đồng thời cũng lấy hai cây linh thực bị nhiễm bệnh ra làm chứng. Ngài là người của Bách Thảo Đường, có thể cầm hai cây linh thực ô nhiễm kia cho ta không?"
"Ngươi muốn mấy cái đó để làm gì? Nó không phải đồ chơi đâu!" Lão giả lộ vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Ta có một ý tưởng chưa hoàn thiện, muốn cầm chúng về làm thí nghiệm, để xem có thể tìm ra nguyên nhân khiến chúng bị xâm nhập ô nhiễm, cũng như biện pháp giải quyết tình trạng này hay không."
"Đầu óc ngươi chập mạch à? Cầm hai cây linh thực bị bệnh vào linh điền nhà mình, ngươi không sợ linh thực bên trong bị chúng nó lây nhiễm sao?" Hà quản sự biến sắc, lập tức mở miệng mắng Lục Huyền.
"Hà lão yên tâm, nếu ta muốn mang chúng về thì đương nhiên là trong lòng có nắm chắc rồi... Sẽ không để linh thực của mình xuất hiện khả năng bị ô nhiễm đâu." Trong lòng Lục Huyền biết lão giả quan tâm mình, nên trịnh trọng trả lời.
Hà quản sự thấy Lục Huyền khăng khăng như thế, cũng không còn cách nào khác, đành cầm hai cây linh thực đã phát sinh bệnh biến từ phòng trong đi tới: "Ngươi tự giải quyết cho tốt, nhất định phải chú ý, không được để linh thực trong linh điền bị lây nhiễm. Bằng không, cái giá mà ngươi từ bỏ tu luyện, những gốc linh thực mà ngươi dày công gieo trồng có thể bị hủy hoại chỉ trong một đêm, hóa thành hư không đó."
"Ta biết rồi." Lục Huyền nhận lấy hai cây linh thực bệnh biến kia, cũng không đặt chúng vào túi trữ vật, mà dùng túi vải bọc vào rồi nhanh chóng trở về đình viện của mình.
Cửa viện vừa mở, một cái bóng đen đã lướt nhanh qua khe cửa. Đạp Vân Linh Miêu vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ba con Hồng Tu Lý trong ao linh tuyền, chỉ có hai chùm lông màu trắng xám trên đôi tai nhọn khẽ rung lên, để cảm nhận chuyển động của Lục Huyền.
"Ta về rồi đây!" Lục Huyền giả vờ không phát hiện ra bóng dáng của nó vừa ẩn mình đằng sau khe cửa, lập tức hô to.
Nghe được tiếng nói của hắn, Đạp Vân Linh Miêu tao nhã quay đầu lại, dùng con ngươi xanh biếc hờ hững nhìn Lục Huyền, rồi cúi mặt xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mấy con Hồng Tu Lý trong ao linh tuyền.
Lục Huyền tụ tập tâm thần trên người nó, cảm nhận được nội tâm của nó đang nhảynhót hoan hô, khóe miệng lại không nhịn được khẽ nở nụ cười thật tươi.
Phía xa xa, Thảo Khôi Lỗi với cục u lớn vẫn còn lưu lại một chút màu xanh trên đầu, đang tuần tra trong linh điền không biết mệt mỏi, đôi chân vừa được đan xong đã dùng rất tốt, dù phải chống đỡ cái đầu thật lớn, nó vẫn bước đi khá là vững vàng.
Lục Huyền tìm một khu đất trống trong một góc của linh điền, cách những gốc linh thực khác một khoảng nhất định, đồng thời tâm niệm vừa động, mảnh sương mù dày đặc vốn tràn ngập phía ngoài viện lại từ từ di chuyển qua, bao vây lấy khu đất trống hắn đang đứng.
Từ khi có thể nắm bắt được trạng thái tức thời của linh thực, hắn đã khá nắm chắc có thể bảo vệ đám linh thực mình đang trồng không bị những linh thực bệnh biến này ô nhiễm, nhưng vẫn nên cẩn thận nhiều hơn.
Sau khi xác nhận mảnh sương mù dày đặc kia đã hoàn toàn bao vây khu vực trống rồi, Lục Huyền mới cẩn thận lấy hai cây linh thực bị bệnh ra, thi triển Địa Dẫn Thuật và đặt chúng vào vết nứt vừa xuất hiện trên linh nhưỡng. Tiếp đó, hắn khống chế linh nhưỡng đi tới vây quanh kín phần rễ của hai cây linh thực này.
Làm xong tất cả mọi chuyện, hắn lập tức tập trung tâm thần vào cây Huyết Ngọc Tham có khu vực sỏi đá màu xám trắng xuất hiện trên thân. Quả nhiên, một luồng ý niệm đã hiện lên trong đầu hắn.
"Hút quá nhiều linh khí ô nhiễm vẩn đục, đã gây ra những thay đổi không rõ, cần dùng Linh Nhũ trăm năm nhỏ lên phần bị ô nhiễm để khôi phục sinh cơ."
"Linh Nhũ trăm năm?" Lục Huyền dùng một tay rút cây Huyết Ngọc Tham bệnh biến bên trong lĩnh nhưỡng ra.
"Không cứu nổi, chờ chết thôi!"
Giỡn à, cứu một gốc Huyết Ngọc Tham nhất phẩm lại cần đến Linh Nhũ trăm năm? Linh Nhũ đã hiếm, huống chi là trăm năm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận