Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1307: Hai Lựa Chọn!

Chương 1307: Hai Lựa Chọn!Chương 1307: Hai Lựa Chọn!
"Lăng tiền bối, văn bối cả gan hỏi câu, đây là loại bảo vật gì? Sau khi nuốt vào có hậu quả gì không?” Hai người nhẹ nhàng đứng dậy, nhỏ giọng hỏi.
"Ta sẽ không tiết lộ chủng loại cụ thể của món bảo vật này cho các ngươi. Nhưng sẽ nói rõ ràng với các ngươi về hậu quả sau khi nuốt vào món bảo vật này. Một khi nuốt nó vào, ta có thể khống chế nhất cử nhất động của các ngươi, cũng có thể hiểu rõ toàn bộ những ý nghĩ sinh ra trong lòng các ngươi, có thể nói là toàn bộ sinh tử của các ngươi sẽ nằm trong một ý niệm của ta." Lăng Cổ chậm rãi nói. "Tiền bối, món bảo vật này quá... Quá bá đạo rồi." Tôn Khai cân nhắc một chút, sau đó bất đắc dĩ nói.
Mặc dù hai người bọn họ một lòng muốn bái nhập xuống dưới trướng Lăng Cổ, để được hắn che chở, nhưng điều ấy lại không có nghĩa là bọn họ có thể tiếp nhận được một điều kiện vớ vấn như thế. Trong lúc nhất thời, ý tưởng vốn kiên định trong lòng đã lập tức sinh ra dao động. "Muốn có được sự che chở của ta thì nhất định phải có trả giá. Các ngươi vốn là hai tu sĩ xa lạ sinh hoạt trong Phong Uyên Tinh Động muốn bái nhập xuống dưới trướng ta, thì đương nhiên là trong khoảng thời gian ngắn, rất khó nhận được tín nhiệm của ta. Chỉ có áp dụng thủ đoạn đặc thù như vậy, chỉ khi ta có thể tuyệt đối nắm giữ sinh tử của hai người các ngươi, ta mới yên tâm giao một vài thứ cho các ngươi được." Lăng Cổ tỏ vẻ không quá quan tâm nói.
"Tiền bối nói đúng lắm, là suy nghĩ trong đầu vẫn bối có chút lý tưởng hóa quá mức rồi." Hai người Tôn Khai khẽ than nhẹ một tiếng.
Đối phương nói cũng có vài phần đạo lý, có được nhất định phải có chỗ mất, không thể có chuyện mọi chỗ tốt đầu bị hai gã tu sĩ Trúc Cơ như bọn họ chiếm mất được. Nhưng nếu cứ dứt khoát từ bỏ như vậy, trong lòng hai người lại có chút không cam lòng.
Như vậy, thứ đang bày ra ở trước mặt hai người chỉ có hai loại phương pháp, một là nuốt vào thứ bảo vật cổ quái kia, trực tiếp đánh mất đi quyền lợi tự do thậm chí là sinh mệnh của bản thân, từ đó nhận được sự che chở ở dưới cánh chim của Lăng Cổ. Hai là không nuốt bảo vật, tiếp tục quay trở lại với thân phận tán tu trước kia, trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, thời thời khắc khắc đều kinh hồn táng đảm, ở trong hoàn cảnh người ăn người như Phong Uyên Tinh Động.
"Yên tâm đi, ta sẽ không tùy tiện quyết định sinh tử của các ngươi. Xét cho cùng, nếu các ngươi thật tâm muốn bái nhập vào dưới trướng của ta thì giữ lại các ngươi còn có chút tác dụng. Hành động lần này chỉ đơn thuần là để phòng ngừa các ngươi làm ra một vài hành vi gây nguy hại đến sự an toàn cũng như lợi ích của ta mà thôi."
"Chỉ cần các ngươi trung thành và tận tâm với ta, luôn ngoan ngoãn làm việc, nói gì nghe nấy, thì ta có thể hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không chủ động gây thương tổn đến các ngươi. Thậm chí nếu quá trình làm việc của các ngươi làm cho ta hài lòng, ta còn có thể tặng cho các ngươi một ít bảo vật có thể cung cấp các ngươi phòng thần hoặc là tăng lên tu vi." Lăng Cổ mỉm cười nói, trong thanh âm có sự mê hoặc thật lớn.
"Lăng tiền bối nói thật sao?" Ngô Bằng thốt ra một câu hỏi.
"Tin hay không, là ở các ngươi." Lục Huyền khống chế Lăng Cổ lạnh nhạt nói, cũng không để sự hoài nghi của Ngô Bằng vào trong lòng. "Lăng tiền bối, đồng bạn này của ta chỉ nhất thời kích động, không ngờ lại có phần hoài nghỉ đối với lời tiền bối nói, hắn tội đáng chết vạn lần, kính xin tiền bối thứ lỗi." Tôn Khai vội vàng kéo ống tay áo đồng bạn, lên tiếng giải thích.
"Văn bối đã xúc phạm tiền bối, khẩn cầu tiền bối thứ lỗi." Đến lúc ấy, Ngô Bằng mới phản ứng lại rồi vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ. "Không sao." Lăng Cổ khoát tay áo: "Thời gian của ta có hạn, cho các ngươi mười nhịp hô hấp để làm ra quyết định." Trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự kiên định không cho phép nghi ngờ.
"Văn bối nguyện nuốt thứ này vào." Tôn Khai lộ vẻ mặt chân thành, nói chậm rãi từng câu từng chữ.
Sau khi biết được thái độ của Lăng Cổ đối với hai người, trong lòng gã đã bắt đầu nghiêng ngả. Mà ngay sau đó, kể cả khi Ngô Bằng nói ra lời hoài nghi đối phương, Lăng Cổ cũng không có bất cứ hành động giận chó đánh mèo nào, chính loại thái độ này đã lập tức khiến gã sinh lòng hảo cảm và tín nhiệm với đối phương, nên không còn do dự gì nữa, lập tức đồng ý luôn rồi.
"Vấn bối cũng giống như Tôn đạo hữu." Ngô Bằng không chần chờ thêm, vẻ mặt cũng kiên quyết nói.
"Được." Hóa thân Lăng Cổ trực tiếp giao hai con Ký Sinh Trùng Ma cho hai người Tôn Khai.
Hai người bọn họ đã quyết định, đương nhiên sẽ không còn do dự thêm nữa, ngay trước mặt Lăng Cổ ăn Ký Sinh Trùng Ma vào trong bụng. Sau khi nuốt Trùng Ma vào trong bụng, hai người cũng không cảm nhận được bao nhiêu khác thường, nhưng trong đầu Lục Huyền và Lăng Cổ lại đồng thời xuất hiện một luồng hư ảnh côn trùng trong suốt, hư ảnh này phân hoá ra làm rất nhiều nhánh xúc tu trong suốt, tựa như trực tiếp dung nhập vào giữa hư không.
Từng luồng ý niệm dọc theo xúc tu lan tràn đến trong thức hải của bọn họ, thông qua đó, mọi lời nói cử chỉ, suy nghĩ nội tâm của hai người Tôn Khai đều bị hiểu rõ mồn một.
"Hai người các ngươi có thể tạm thời ở lại bên trong động phủ, tự mình tìm một gian biệt viện làm chỗ dừng chân cho mình đi. Lúc có việc, ta sẽ thông báo cho các ngươi." Gương mặt Lăng Cổ không chút cảm xúc nói.
"Phía sau động phủ là một khu cấm địa do ta bố trí, không có sự cho phép của ta thì không được tự tiện tiến vào trong đó." Lục Huyền cũng không muốn cho hai người này biết sự tồn tại của những loại linh thực tà dị kia. "Lần đầu tiên cảnh cáo, lần thứ hai sẽ không đơn giản như vậy. Tu hành cho tốt, sau này, các ngươi sẽ biết quyết định ngày hôm nay của mình là lựa chọn chính xác đến cỡ nào." Lăng Cổ dặn dò một cầu, sau đó bóng dáng trực tiếp biến mất.
Trong toàn bộ quá trình, Lục Huyền cũng không lộ diện. Hai người Tôn Khai đi tới một góc động phủ, mỗi người tìm được một gian biệt viện trống rỗng, lúc này tâm tư mới chậm rãi bình phục lại.
"Về sau, có thể nói là cả tính mệnh, gia sản lẫn tiền đồ tu hành của chúng ta đã hoàn toàn đặt ở trên người Lăng tiên bối này rồi. Hi vọng hôm nay đã làm ra lựa chọn chính xác." Hai người tụ tập cùng một chỗ, sau đó thấp giọng cảm khái nói.
Thành công bái nhập dưới trướng Lăng Cổ cũng có nghĩa là ước muốn thành hiện thực, đáng tiếc quá trình xuất hiện một chút khó khăn trắc trở, khiến cho hết thảy mọi thứ của bản thân đều bị đối phương khống chế trong tay.
Nhưng nếu đã làm ra quyết định thì có hối hận cũng vô dụng, nghĩ như thế hai người đã nhanh chóng điều chỉnh xong tầm trạng.
Lại nói, linh khí ở tâng thứ năm này nồng đậm hơn không ít so với chỗ hai người bọn họ từng ở lại lúc trước, hơn nữa Lục Huyần lại cố ý lựa chọn một khu động phủ thượng đẳng cho mình, bởi vậy hai người vừa mới bắt đầu tu hành, đã lập tức cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận