Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 567: Có Hối Hận Không?

Chương 567: Có Hối Hận Không?
Nghĩ đến lúc đó, một viên Thi Diễm Đan nhị phẩm cũng có thể khiến nó nửa chết nửa sống rồi, nếu không có Lục Huyền ứng cứu kịp thời, có lẽ nó sẽ "ợ ra rắm" (chết) ngay tại chỗ, không ngờ sau khi ăn quá nhiều lần, con ấu trùng vốn cực kỳ mẫn cảm với các loại độc tố, lại hình thành nên khả năng miễn dịch với Thi Diễm Đan rồi.
Ấu trùng nhai một lúc, nhưng càng ăn lại càng mất hứng thú, cuối cùng, nó dứt khoát há miệng phun ra toàn bộ cặn bã của Thi Diễm Đan.
"Uầy, tiểu độc trùng nhà ta đã bắt đầu ghét bỏ độc đan của ta rồi sao?"
Bách Độc Phệ Tâm Trùng ngẩng cái đầu nhỏ lên, nỗi chờ mong khao khát về các loại độc vật, độc tố tràn đầy trong đôi mắt bé xíu, trực tiếp bại lộ đầy đủ ngay trước mặt Lục Huyền.
"Ngươi có chắc chắn muốn thử loại độc vật mới không?" Lục Huyền nghiêm túc hỏi con ấu trùng ấy.
Con ấu trùng này có thể chất đặc thù chính là Ách Nan Độc Thể, nên cực kỳ mẫn cảm với các loại độc tố độc vật, mà mức độ yêu thích của nó đối với những thứ kia cũng đạt đến cực hạn, nhưng sau khi nuốt phải độc vật, nó sẽ sinh ra phản ứng dữ dội, trong trường hợp nghiêm trọng, còn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Ấu trùng nghe được câu hỏi của Lục Huyền, chẳng chút do dự đã vội vàng gật đầu.
"Hoặc là luyện hóa độc tố, hoặc là bị độc chết, thiếu nó thì ta không sống được."
"Được rồi." Thông qua linh thức, Lục Huyền cảm nhận được ý niệm kiên định của ấu trùng, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp: "Đúng là cái đồ ham ăn nhưng không biết điểm dừng [1], may mà có ta ở đây che chở bảo vệ ngươi."
[1] : nguyên văn 又菜又爱玩 – có nghĩa là kẻ ham chơi nhưng kỹ thuật chẳng ra gì, đưa vào bối cảnh trong truyện, có thể hiểu là Lục Huyền đang nói con ấu trùng ham ăn nhưng không biết điểm dừng, có thể bị tính ham ăn của mình hại chết.
Mặc dù trong lời nói của Lục Huyền tràn đầy ghét bỏ, nhưng linh thức vẫn thăm dò vào trong túi trữ vật, tìm kiếm loại độc vật độc tố có thể thỏa mãn ấu trùng.
Hắn tự cảm thấy mình có thể tùy thời nắm bắt tình huống cặn kẽ bên trong thân thể ấu trùng, vì vậy cũng vô cùng tự tin cho rằng, dù nó bị độc đến trạng thái sắp chết thì hắn vẫn có thể kéo nó trở về từ bờ vực sinh tử kia.
Chẳng mấy chốc, hắn đã móc ra một khối thịt yêu thú. Thịt yêu thú được đựng trong một chiếc hộp ngọc tinh xảo, bốn phía có dán phù văn, để đảm bảo độ tươi ngon của thịt và tránh hao hụt linh lực bên trong.
Lục Huyền còn nhớ miếng thịt yêu thú này vốn đến từ yêu thú Băng Thiềm tam phẩm. Băng Thiềm thích sinh sống ở những nơi cực kỳ lạnh giá, có thể hấp thu khí tức cực âm cực hàn, nên trong cơ thể nó có tích tụ rất nhiều bệnh độc.
"Thử cái này xem?" Hắn ném khối thịt Băng Thiềm to bằng đầu nắm tay cho Bách Độc Phệ Tâm ấu trùng.
Ấu trùng cảm nhận được khí tức hàn độc truyền đến từ bên trong miếng thịt, đôi mắt to bằng hạt đậu xanh của nó lập tức sáng lên, chỉ nhai nhồm nhoàm hai - ba miếng nó đã nuốt chửng miếng thịt Băng Thiềm kia vào trong bụng.
Trong tích tắc khi nuốt vào, trên bề mặt cơ thể ấu trùng nhanh chóng xuất hiện một lớp băng sương hơi mỏng, băng sương ngày càng tích tụ, sau vài hơi thở, toàn thân ấu trùng đã bị đông cứng lại, nếu không để ý còn tưởng đó là một tảng băng.
Hắc khí đen tối lưu động bên trong khối băng, một luồng khí tức cực âm cực hàn trực tiếp quấn quanh thân thể ấu trùng.
Lục Huyền thấy vậy, tâm thần vội vàng ngưng tụ lên người con ấu trùng nọ, một ý niệm hiện lên trong đầu hắn.
【Độc trùng tứ phẩm Bách Độc Phệ Tâm Trùng, sở hữu thể chất đặc thù Ách Nan Độc Thể...】
【Nuốt thịt Băng Thiềm tam phẩm, khiến cơ thể phải hứng chịu hàn độc rất mạnh. Nếu không giải quyết kịp thời thì linh lực, nhục thân, thậm chí là thần hồn sẽ nhanh chóng bị đông cứng, dần dần tử vong.】
【Cần sử dụng dị hỏa chí dương chí cương và bản lĩnh khống chế lửa thành thạo điêu luyện, chậm rãi nướng toàn bộ các bộ phận trên cơ thể Bách Độc Phệ Tâm Trùng, để xua tan hàn độc trong cơ thể.】
"Cũng may ta có thể tự mình giải quyết chuyện này dễ dàng, bằng không sẽ phải nhờ đám người Cát sư huynh tới giúp đỡ mất." Lúc này, Lục Huyền đã hiểu rõ trạng thái chi tiết của ấu trùng, hắn không khỏi cảm khái một hơi.
Hắn quan tưởng《 Thuần Dương Chân Hỏa Lục 》 ngũ phẩm đã được nhiều năm, mặc dù chưa thể chân chính kiểm soát được thần thông Thuần Dương Chân Hỏa, nhưng thi triển ra một luồng hỏa diễm Thuần Dương chí dương chí cương vẫn không thành vấn đề gì.
Về phần khống chế lửa, hắn từng mở được rất nhiều gói kinh nghiệm 《 Lộng Diễm Quyết 》 từ quầng sáng của Liệt Diễm Quả, bản lĩnh khống chế lửa đã đến trình độ tinh vi rồi, chắc chắn sẽ không nướng chín tiểu độc trùng này.
Lục Huyền vận chuyển linh lực trong cơ thể, hình ảnh Xích Túc Kim Ô uy phong lập tức hiện lên trong đầu hắn, một luồng hỏa diễm chí dương chí cương màu bạch kim từ từ tuôn ra ở đầu ngón tay.
Được linh thức của Lục Huyền khống chế, hình thái hỏa diễm không ngừng biến hóa, chẳng mấy chốc đã tạo thành một tấm lưới lửa hơi mỏng, nhẹ nhàng bao bọc lấy con ấu trùng đã biến thành khối băng.
Khối băng cực hàn gặp phải ánh mặt trời chói chang, bắt đầu tan nhanh như tuyết, chẳng mấy chốc bóng dáng ấu trùng đã xuất hiện, chỉ khác là trạng thái của nó nhìn không được tốt cho lắm, mọi bộ phận trên cơ thể đều đông cứng thành màu xanh đen, vẫn còn từng tia hắc khí nhỏ bé đang lưu động trên bề mặt thân thể, tỏa ra khí tức âm hàn cường liệt nồng đậm.
Vẻ mặt Lục Huyền vẫn bình tĩnh như thường, không chút hoang mang tiếp tục nướng con ấu trùng kia.
Sau mười mấy hơi thở, từng tia hắc khí rỉ ra từ trong cơ thể ấu trùng bị lưới lửa màu bạch kim do Lục Huyền khống chế, áp súc lại thành một giọt dịch thể âm hàn đen nhánh.
Ấu trùng mở mắt ra, không nhịn được lập tức rùng mình một cái thật mạnh. Nó nhanh chóng khôi phục sức sống, bắt đầu vòng tới vòng lui xung quanh Lục Huyền, truyền đạt ý niệm cảm kích tới hắn.
"Ăn ngon không?" Lục Huyền khẽ cười hỏi.
Ấu trùng vội vàng gật đầu.
"Có hối hận không?"
Nó không chút do dự lắc đầu.
"Thôi, coi như ta nuông chiều ngươi vậy." Lục Huyền phất phất tay, ấu trùng được thỏa mãn đã nhanh chóng rời đi, không biết trốn vào cái góc nào đó để tiêu hóa hàn độc trong thịt Băng Thiềm rồi.
Sau khi cho Bách Độc Phệ Tâm ấu trùng nếm thử loại độc vật mới, Lục Huyền lại trải qua những ngày bình lặng như nước, yên tĩnh chờ đợi cây Uẩn Linh Tùng cuối cùng hoàn toàn chín muồi, nhưng không ngờ Uẩn Linh Tùng còn chưa thành thục, hắn lại chờ được một người quen đã lâu không gặp rồi.
Trên sườn núi, hai con Song Đầu Cừu Dư đang lén lút vận chuyển Mậu linh nhưỡng về huyệt động của mình chợt dừng chân lại, dường như vừa cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ nào đó, chúng vội vàng biến mất khỏi tầm mắt của Lục Huyền và trốn thật kỹ ở chỗ sâu bên trong lòng núi.
"Lục sư đệ, ta tới làm phiền sư đệ đây." Một vị tu sĩ trung niên đeo hộp kiếm màu đen đậm trên lưng, khí chất ôn hòa từ từ đi lên núi.
"Thì ra là Thẩm sư huynh, đã lâu không gặp, dạo này sư huynh thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận