Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1280: Trần Thanh Sương!

Chương 1280: Trần Thanh Sương!Chương 1280: Trần Thanh Sương!
Phương pháp ngưng chủng Kiếm Thảo Kiếm Hồ trình lên đã được thưởng một vạn Kiếm Ấn, về sau khi nghiệm chứng xong, còn có những phần thưởng khác nữa, nhưng trước mắt hắn còn chưa có tư cách đổi được linh chủng Kiếm Thảo thất phẩm. "Nhưng ta có thể đi hỏi thăm tin tức về đời sau của vị Nguyên Anh Chân Quân đã được chôn cất tại Tâm Kiếm hồ kia, nếu vận khí không tệ, có lẽ còn đủ khả năng hóa giải chấp niệm bên trong luồng kiếm phách ấy, từ đó nhận được món bảo vật quý hiếm kia." Đột nhiên Lục Huyền nghĩ thầm. Hắn từng gặp được mấy đạo kiếm phách ở chỗ sâu bên trong Tâm Kiếm hồ, bên trong mỗi một đạo như thế đều ẩn chứa chấp niệm thật sâu. Theo hắn đánh giá, đạo kiếm phách có khả năng rơi vào trong tay mình nhất chính là đạo ẩn chứa chấp niệm nhớ thương con nối dõi đời sau của mình.
Chỉ cần thuận lợi tìm được hậu đại của đối phương, lại thông qua một chút thủ đoạn hóa giải chấp niệm thì lần sau nếu có cơ hội tiến vào Tâm Kiếm hồ thêm một lần nữa, hắn hoàn toàn có thể nhận được luồng chấp niệm đã diễn hóa thành kiếm phách của một vị Nguyên Anh Chân Quân rồi.
[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Trong lòng hắn nghĩ vậy và không chút do dự đi tới động phủ của Mạc Viễn Phong. Mạc Viễn Phong vốn có cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, lại là Kiếm Tử chân truyền của Kiếm Tông, chỉ cần thông qua gã, nghe ngóng ra tên tuổi của vị Nguyên Anh kia thì mọi chuyện sau đó sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
"Mạc sư huynh, Lục Huyền đến bái phỏng." Lục Huyền vừa dứt lời, Mạc Viễn Phong đã mỉm cười ra đón.
"Khách quý hiếm thấy, Lục sư đệ mau mời vào."
"Xin thứ lỗi vì sư đệ đã tới quấy rầy sư huynh tu hành." “Sao Lục sư đệ lại nói vậy? Giữa sư huynh đệ chúng ta hà tất phải khách khí như thế?" Mạc Viên Phong mỉm cười mời Lục Huyền tiến vào động phủ.
Hai người tùy ý hàn huyền vài câu, Lục Huyền lại trực tiếp nói rõ ý đồ mình tìm đến đây: "Mạc sư huynh, chẳng biết ta có thể hỏi thăm ngươi một chuyện được không?"
"Ồ? Sư đệ cứ nói, sư huynh ta biết sẽ trả lời." Mạc Viễn Phong có ấn tượng không tệ đối với Lục Huyền, hai người đầu là tu sĩ thuộc về Hoàn Chân Kiếm Phong. Đã thế, Lục Huyền lại có tạo nghệ xuất thần nhập hoá trên phương diện chế phù linh thực linh nhưỡng, rất được Hoàn Chân Kiếm Chủ coi trọng, coi như tiền đồ vô lượng. Lại cộng thêm ngày thường hắn khá là khẳng khái hào phóng, linh nhưỡng thượng đẳng không cần linh thạch, cũng vui vẻ đưa tặng mọi người khắp nơi, cho nên gã cũng có ý kết bạn với hắn. "Sự huynh có biết nhiều năm về trước, bên trong Kiếm Tông từng có một vị sư thúc tổ Nguyên Anh tên là Trần Hiêu Bạch không?" Lục Huyền cân nhắc một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi.
"Trần Hiêu Bạch sư thúc tổ, cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, bởi vì thọ nguyên hao hết, nên hơn hai ngàn năm trước đã tọa hóa tại Kiếm Tông rồi. Sao sư đệ lại cảm thấy hứng thú đối với một chuyện xa xôi như thế?" Mạc Viễn Phong trả lời đơn giản, sau đó hơi nhíu mày, hỏi Lục Huyền.
"Lúc trước, khi ở bên trong Vân Hư Vực, ta từng ngẫu nhiên nhận được một mối cơ duyên có quan hệ mật thiết với Trần Hiêu Bạch sư thúc tổ, cho nên có lòng cảm kích thật sâu đối với vị sư thúc tổ xưa nay chưa từng gặp mặt này. Bởi vậy, ta muốn hỏi thăm hậu nhân của Trần sư thúc từ chỗ của sư huynh một phen, xem có cơ hội hồi báo một hai cho đối phương hay không." Lục Huyền thuận miệng bịa ra một cầu chuyện. "Thì ra là thế." Mạc Viễn Phong giật mình gật đầu. Trước đó, khi gặp được Lục Huyền ở Ly Dương Đạo Tông, trong lòng mấy người bọn họ đã từng suy đoán về chuyện này rồi. Bọn họ cho rằng, rất có thể Lục Huyền đã nhận được bảo vật của một vị tu sĩ Kiếm Tông nào đó, nếu không thì khó có thể giải thích được vì sao trên phương diện kiếm phù, Kiếm Thảo, hắn lại có được tạo nghệ tinh thâm như thế.
Hôm nay xem như đã nhận được lời chứng thực từ trong miệng Lục Huyền rồi.
Nhưng có thể tu hành đến cảnh giới Kết Đan, trong lòng mỗi tu sĩ đều có không ít bí mật, bởi vậy gã cũng không hỏi nhiều.
"Sư đệ đúng là người thẳng thắn nhân hậu, lại có suy nghĩ như thế, sư huynh ta thực sự mặc cảm tự tỉ." Trên mặt Mạc Viễn Phong hiện lên một tia xấu hổ. Gã tự hỏi, nếu đặt bản thân ở trên vị trí của Lục Huyền, khẳng định là gã sẽ dứt khoát coi chuyện này là một bí mật vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy lòng, tuyệt đối không chủ động bộc lộ ra chuyện mình từng nhận được bảo vật của tu sĩ Nguyên Anh cho người khác biết, không ngờ Lục Huyền lại không lựa chọn như vậy.
"Cũng coi như giải quyết xong một tâm nguyện cho mình." Lục Huyền hàm hồ nói.
"Được, sư đệ chờ một lát, ta lập tức tìm người hỏi tung tích hậu nhân của Trần sư thúc tổ một phen." Mạc Viễn Phong nhẹ gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Không đến nửa khắc sau, gã mở to mắt, trong hai tròng mắt có tinh quang chợt lóe lên.
"Ta vừa mới hỏi thăm một vị đồng môn nắm khá rõ về phương diện này, đối phương cũng có một chút hiểu biết đại khái về hậu nhân của vị Trần sư thúc tổ kia, chỉ có điều, hiện trạng của những người này không quá tốt." Mạc Viễn Phong trầm giọng nói.
"Kính xin sư huynh nói cho ta biết một hai." Trong lòng Lục Huyền vô cùng vui vẻ.
"Theo lời người kia nói thì lúc Trần sư thúc tổ qua đời có lưu lại vài đứa tử tôn hậu đại, trong nhóm này có một người đã tu hành đến cảnh giới Kết Đan. Sau đó, Trần gia khai chi tán diệp, nương theo những món do bảo vật sư thúc tổ lưu lại mà phát triển, không ngừng có hậu nhân đột phá đến cảnh giới Kết Đan. Đáng tiếc, lại không có người nào thuận lợi tấn thăng Nguyên Anh. Trải qua mấy đời như thế, Trần gia cũng chầm chậm suy sụp, đến thế hệ này, trong rất nhiều gia tộc Kiếm Tông cũng chỉ có thể coi là thế lực bình thường." "Bởi vì địa vị trong Kiếm Tông dần dần hạ thấp, bởi vậy gia chủ đời trước của Trần gia đã di chuyển từ trong Kiếm Tông ra ngoài, an cư lập nghiệp tại một tòa thành trì cách Kiếm Tông không xa. Dựa vào mối quan hệ với Kiếm Tông, lại thay Kiếm Tông làm một ít việc vặt, cũng coi như kéo dài được hương hoả của gia tộc. Đến bây giờ, Trần gia chỉ có một vị trưởng lão Kết Đan trung kỳ, đoán chừng thọ nguyên còn thừa lại không nhiều."
"Mặt khác, trong đám thanh niên thế hệ này của bọn họ có xuất hiện một tên tộc nhân thiên phú không tệ, trước mắt đang tu hành ở ngoại môn Kiếm Tông, tuổi không đến bảy mươi đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, có hi vọng đột phá đến cảnh giới Kết Đan." Mạc Viễn Phong giới thiệu kỹ càng với Lục Huyền.
"Có tư liệu cụ thể về đệ tử kia không?" Lục Huyền nhẹ giọng hỏi, hắn muốn có được đạo kiếm phách nọ nên nhất định phải tìm được con nối dõi của vị Nguyên Anh Chân Quân kia, từ đó nhận được chấp niệm tán thành.
Vì mục tiêu này, bỏ ra một chút bảo vật cũng không tính là gì. Đương nhiên, cũng phải từ từ mưu toan, dù sao cứ tùy tiện đưa ra bảo vật như vậy, ngược lại sẽ khiến người ta sinh nghi.
Mặt trời lặn xuống.
Trần Thanh Sương vội vàng trở về tiểu viện mình đang sinh hoạt. Hiện giờ nàng đang ở trong ngoại viện của Kiếm Tông, sinh hoạt cùng hàng ngàn hàng vạn đệ tử ngoại môn khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận