Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1312: Linh Triều Sắp Đến!

Chương 1312: Linh Triều Sắp Đến!Chương 1312: Linh Triều Sắp Đến!
"Quả nhiên đã phát triển đến tầng thứ ba rồi."
"Trạch Thủy cung... Có thể thử đi sưu tập bảo vật cao giai thuộc tính thuỷ để tẩm bổ cho linh thực." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ trong lòng. Bát Trọng Cung đang được trông trong Cấn Khôn Mậu Thổ lục phẩm, độ phì nhiêu đầy đủ, phương diện linh nhưỡng hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Hắn tiếp tục xuyên qua xung quanh động thiên không trọn vẹn, xem xét toàn bộ đám linh thực cao giai còn lại. Sau khi bồi dưỡng từng cái một, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung đầy sương mù, phảng phất như tầm mắt đã rơi vào trong Thiên Bảo Chân Hà xa xôi ngoài kia.
"Nên đi câu mấy con linh ngư rồi."
Bản thân đang nắm giữ năng lực đặc thù có thể xem xét đặc tính, trạng thái của linh ngư, Lục Huyền hoàn toàn có thể nhắm vào đó để thiết kế một phần mồi câu tuyệt hảo nhất, cũng có thể dựa vào đó để nắm chặt thời cơ chính xác nhất, sau đó thả câu đám linh ngư đang ẩn núp ở chỗ sâu bên trong Chân Hà.
Dưới điều kiện tốt như vậy, hắn đã câu được lượng lớn linh ngư cao giai từ trong Thiên Bảo Chân Hà to lớn thần bí kia rồi.
Đối với một tay câu cá lão luyện, quá trình kéo từng con linh ngư quý hiếm từ trong nước ra ngoài, sẽ mang đến một loại cảm giác thỏa mãn cực hạn, về phần giá trị của bản thân linh ngư, cũng không phải chuyện quan trọng nhất.
Lục Huyền nghĩ tới đây, càng cảm thấy ngứa tay, cuối cùng hắn không thể nhịn nổi nữa đã lặng lẽ đi ra khỏi động thiên không trọn vẹn, điều khiển Cự Kiếm Chu bay nhanh đến Thiên Bảo Chân Hà. Tốc độ của Cự Kiếm Chu vô cùng kinh người, rất nhanh nó đã mang theo hắn đi tới khu vực câu cá lúc trước.
Lục Huyền cất kỹ Cự Kiếm Chu từ sớm, sau đó phi thân đi tới biên giới Chân Hà. Linh thức đảo qua, khóe miệng hắn khẽ nhấch lên.
"Không ngờ vị Thạch đạo hữu kia vẫn còn ở bên bờ sông thả câu." Cách đó vài dặm, hắn phát hiện ra vị tu sĩ Kết Đan hậu kỳ Thạch Tử Thần - người đã từng mấy lần cùng hắn câu cá bên bờ sông.
So sánh với lần gặp mặt trước đó, lần này trên người Thạch Tử Thần cũng không có biến hóa gì rõ rệt, chẳng qua là có vẻ tang thương hơn bình thường một chút, hai mắt màu đỏ thẫm cứ gắt gao nhìn chằm chằm xuống mặt nước tối tăm kia, thậm chí còn hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì đối với chuyện dò xét của Lục Huyền.
"Thạch đạo hữu, mấy năm không gặp, gần đây ngươi có khỏe không?" Lục Huyền đi tới gần Thạch Tử Thần, thấy gã quay đầu nhìn lại mới cười cười hô lớn.
"Hóa ra là Lục đạo hữu." Thạch Tử Thần nặn ra một nụ cười, cất giọng khàn khàn nói. "Không nói tốt hay không, dù sao ta vẫn ở chỗ này câu linh ngư."
"Thu hoạch như thế nào?" Lục Huyền mỉm cười hỏi. "Nửa năm trước, có câu được một con Ám Minh Ngư, hai tháng trước có một con linh ngư đi ngang qua nhưng không biết là giống gì. Lúc ấy, ta sắp câu được con linh ngư mấy ngàn cân kia rồi, đáng tiếc là khí lực của nó quá lớn, chất lượng dây câu không được, đã bị nó trực tiếp giãy thoát đi. Ta tức giận đến mức trực tiếp đi tìm Ngư điếm chủ đã bán dầy câu cho ta lý luận một phen." Thạch Tử Thần thở dài một tiếng.
"Theo ta phỏng đoán, con cá kia không chỉ nặng mấy ngàn cân, rất có thể nó đã nặng trên vạn cân rồi." Gã lộ vẻ mặt tiếc nuối nói.
"Chờ lần sau gặp mặt, đoán chừng con linh ngư không câu được kia đã lên tới hai vạn cân." Lục Huyền âm thầm rủa một phen.
"Vậy đúng là có chút đáng tiếc." Hắn an ủi đối phương một câu, sau đó lại đi dọc theo bờ sông kéo giãn khoảng cách chừng mấy trăm trượng, tìm được một chỗ thích hợp, mới bắt đầu thả cầu. Nửa tháng sau, Mặc Ngọc Linh Can trong tay Lục Huyền mạnh mẽ nhấc lên, một con cá lớn bị kéo ra từ chỗ sâu bên trong nước sông, một luông man lực mạnh mẽ truyền đến từ đầu bên kia của Băng Tằm Ngư Tuyến. "Lục đạo hữu, rốt cuộc là phúc duyên của ngươi thâm hậu hay là có thủ đoạn đặc thù vậy? Ngươi vừa tới đây không bao lâu đã câu được một con linh ngư tứ phẩm rồi." Phát hiện được động tĩnh bên này, trong chốc lát Thạch Tử Thần đã chạy đến, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ. "Nào có thủ đoạn đặc thù gì? Chỉ là quầng sáng tân thủ còn chưa rút đi thôi." Lục Huyền mỉm cười nói.
Ta là một Kim Đan chân nhân thọ nguyên kéo dài cả ngàn năm, thời gian tân thủ duy trì lầu một chút cũng là chuyện rất bình thường mà?
Thạch Tử Thần trầm mặc một hồi, mặc dù đã biết trong miệng Lục Huyền toàn nói bậy, nhưng cũng không hỏi thăm quá nhiều. Suy cho cùng, có thể thường xuyên câu được linh ngư như vậy, cũng là bản lĩnh cá nhân của Lục Huyền, nếu gã cứ nghe ngóng hỏi thăm quá nhiều, lại dễ dàng làm cho đối phương không vui.
"Đúng rồi, Lục đạo hữu, mấy năm qua không nhìn thấy bóng dáng của ngươi, chẳng lẽ ngươi đã đi nơi khác của Chân Hà câu linh ngư rồi sao?" Đột nhiên Thạch Tử Thần nhớ tới cái gì mới lên tiếng hỏi.
"Không có, thả câu linh ngư chỉ là một chút sở thích của Lục mỗ mà thôi, tâm tư chủ yếu của ta vẫn đặt trên phương diện tu hành." Lục Huyền nửa thật nửa giả nói. "Cũng đúng, Lục đạo hữu tuổi còn trẻ đã có tu vi Kết Đan hậu kỳ, có hi vọng đột phá đến Nguyên Anh, không cần thiết phải lãng phí thời gian trên mấy chuyện bên ngoài như thả câu linh ngư giống ta. Nếu mấy năm nay, Lục đạo hữu không tới Thiên Bảo Chân Hà, như vậy có một việc hẳn là đạo hữu còn chưa biết."
"Ồ? Có chuyện tốt gì ư?" Lục Huyền tò mò hỏi.
"Ba tháng nữa, Thiên Bảo Chân Hà sẽ bùng nổ một đợt linh triều. Đến lúc đấy, một số khu vực bên trong Chân Hà sẽ xuất hiện lượng lớn linh ngư quý hiếm, thậm chí còn có bảo vật cao giai lộ diện." "Những con linh ngư cùng với bảo vật đột nhiên bộc phát kia đến từ đâu vậy?" Trên mặt Lục Huyền lộ vẻ khó hiểu. "Thời điểm linh triều bộc phát, chỗ sâu bên trong Chân Hà sẽ có sóng ngầm phun trào, rất nhiều linh ngư sẽ theo bản năng mà trôi theo dòng nước, thoáng cái đã trở nên sinh động hẳn lên. Về phần bảo vật, Thiên Bảo Chân Hà vắt ngang qua nhiều giới vực, kéo dài không chỉ ức vạn dặm, bên trong dựng dục ra không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, cũng có những bảo vật trên người vô số tu sĩ, trải qua Chân Hà thủy cọ rửa, vẫn còn sót lại ở chỗ sâu bên trong Chân Hà."
"Phải biết rằng, hàng năm đầu có không biết bao nhiêu tu sĩ cấp cao chất trong khe nứt hư không rồi dùng một loại phương thức không biết nào đó, trực tiếp chảy vào trong Chân Hà, tích lũy lâu dài cũng là một con số cực kỳ khả quan."
"Đa tạ Thạch đạo hữu đã giải thích nghi hoặc, Lục mỗ sẽ ở lại nơi này lâu hơn một chút, chờ linh triều bộc phát lại đi thử vận may xem." Lục Huyền mỉm cười nói.
"Đương nhiên, có một điểm ta nhất định phải nhắc nhở Lục đạo hữu ngươi, thời điểm linh triều Chân Hà hàng lâm, mặc dù sẽ câu được càng nhiều linh ngư, bảo vật hơn bình thường, nhưng nguy hiểm ẩn giấu trong đó cũng cao hơn không ít." Thạch Tử Thần lộ vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Những con linh ngư kia bị linh triều ảnh hưởng, sẽ cuồng bạo hơn rất nhiều, hơi không cẩn thận một chút chúng nó sẽ kéo người thả câu rơi vào trong Thiên Bảo Chân Hà, một khi tâm thần hồn phách bị nước sông cọ rửa là trọn đời không được tiến vào luân hồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận