Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1161: Hòa Quang Trần!

Chương 1161: Hòa Quang Trần!Chương 1161: Hòa Quang Trần!
“Đúng rồi Lục đạo hữu, lần này ta không tới uống chùa linh nhưỡng của ngươi đâu, ta còn mang tới cho ngươi một món bảo bối tốt đấy.” Mộc đạo nhân nói với vẻ mặt thần bí.
“Ồ? Mộc đạo hữu mau lấy ra đi, đừng úp úp mở mở nữa.” Lục Huyền thúc giục.
“Linh nhưỡng ngũ phẩm đặc biệt, Hòa Quang Trần.” Trong lòng bàn tay lão giả chợt xuất hiện một nắm cát vàng. Cát vàng lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, lập lòe lấp lánh, tựa như đang hấp thu ánh sáng xung quanh.
“Có thể hấp thu ánh sáng trong khu vực nhất định ở xung quanh để dung nhập vào chính mình, rất thích hợp với những loại linh thực hiếm thấy yêu thích quang minh. Sau khi Lục đạo hữu ủy thác thương hội hỗ trợ sưu tầm thứ này, chúng ta đã thu thập được mấy phần Hòa Quang Trần trong bảo khố của tổng bộ và các phân lầu khác. Nhưng cũng không có nhiều, cộng lại không tới chín cân.” Lão giả vừa cười vừa nói. “Vậy là đủ rồi, Lục mỗ chỉ cần để bồi dưỡng một gốc linh thực quý hiếm mới có được, chỗ Hòa Quang Trần này đã đủ dùng rồi.” Lục Huyền vội nói. Đặc tính kỳ dị của Hòa Quang Trần vừa hay thích hợp để bồi dưỡng gốc Nhiên Đăng Cổ Thảo kia, cộng với Phục Ma Quyết còn non nửa Phật tính, ít nhất là một đoạn thời gian sắp tới, hắn không cần phải lo lắng về chuyện sinh trưởng của gốc linh thực thất phẩm này nữa.
Đồng thời hắn cũng âm thầm thán phục hiệu suất làm việc của thương hội.
Bởi vì với tạo nghệ của hắn trên phương diện linh thực, mà cũng không biết phải làm như thế nào để tìm ra loại linh nhưỡng ẩn chứa lực lượng quang minh này, thật không ngờ chỉ trong vòng một - hai tháng ngắn ngủn thương hội đã thay hắn tìm được tới chín cân Hòa Quang Trần.
“Vậy thì lão phu yên tâm rồi.” Có thể thỏa mãn yêu cầu của linh thực sư có tạo nghệ linh thực tinh thâm nhất trong thương hội, Mộc đạo nhân cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lục Huyền kinh ngạc với hiệu suất làm việc của thương hội nhưng lại không biết thương hội đã cố gắng như thế chủ yếu là vì muốn thỏa mãn hết thảy mọi yêu cầu của linh thực sư như hắn, có thể coi đây là có chung mục tiêu để cùng nhau cố gắng, từ đó tới gần nhau hơn.
“Nếu dùng chín cân Hòa Quang Trần luyện chế pháp khí pháp bảo, tính cả phần hao tổn có lẽ sẽ không đủ. Nhưng dùng để đào tạo một gốc linh thực thì hẳn là không thành vấn đề.”
“Đa tạ thương hội và Mộc đạo hữu đã hao tâm tổn trí, thay Lục mỗ thu thập nhiều Hòa Quang Trần như thế. Không biết giá của Hòa Quang Trần tính thế nào?” Lục Huyền chắp tay, hỏi.
Có thể nhận được Hòa Quang Trần từ thương hội đã khiến hắn rất hài lòng rồi, đương nhiên sẽ không đòi hỏi phải được dùng miễn phí. Ừm, chủ yếu là hắn cũng không thiếu linh thạch.
“Lục đạo hữu, Hòa Quang Trần so với linh nhưỡng cùng cấp thì quý giá hơn nhiều, bởi vậy giá cả cũng không thấp, mỗi cân tính tám nghìn linh thạch hạ phẩm, đạo hữu thấy thế nào?” Lão giả cao lớn cân nhắc một lát rồi hỏi dò ý kiến của hắn.
“Không thành vấn đề, cứ làm theo lời đạo hữu đi.” Lục Huyền thoải mái đáp ứng. “Chỗ này có bảy trăm hai mươi viên linh thạch trung phẩm, mời Mộc đạo hữu xem qua.” Hắn phất tay một cái, một đống nhỏ linh thạch trung phẩm linh khí bức người bay tới trước mặt lão giả.
“Lục đạo hữu đúng là rất hào sảng!” Trong giọng nói của Mộc đạo nhân có mấy phần tán thưởng, ông ta dùng một tay thu linh thạch vào trong túi trữ vật.
“Có điều... đạo hữu tình nguyện tiêu hơn bảy vạn linh thạch hạ phẩm chỉ vì đào tạo một gốc linh thực, bỏ vốn quá nhiều như vậy, lão phu thực sự bội phục.” Mộc đạo nhần không khỏi cảm khái nói. Hơn bảy vạn linh thạch hạ phẩm có thể mua được một món pháp khí ngũ phẩm bình thường, thế mà tác dụng của nó chỉ đơn thuần là dùng để bồi dưỡng một gốc linh thực, theo ông ta thấy chuyện này đúng là hoang đường đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng ông ta rất quý mến Lục Huyền, bởi vậy cũng không tùy tiện hỏi thăm, tránh để hai người sinh lòng hiềm khích với nhau.
“Với Lục mỗ, để bồi dưỡng ra gốc linh thực mình yêu thích thì có dùng nhiều linh thạch hơn nữa cũng là điều nên làm. Chờ đến khi linh thực thành thục, loại cảm giác thành tựu này là tuyệt đối không có cách nào diễn tả bằng lời được. So với chuyện hưởng thụ cảm giác đó, tốn nhiều linh thạch hơn nữa cũng không tính là gì.” Lục Huyền chân thành nói.
Lời hắn nói cũng không sai, khi linh thực thành thục, chỉ cần nhìn thấy quầng sáng xuất hiện thôi cũng khiến hắn vô cùng thỏa mãn rồi, mà nhờ đó hắn còn thu hoạch được các loại bảo vật trân quý hiếm thấy, cảm giác thỏa
mãn này lại càng phóng đại lên gấp mấy lần.
“Có lẽ vì bản thân sở hữu một tấm lòng chân thành như thế, nên Lục đạo hữu mới có địa vị như ngày hôm nay trên con đường linh thực.” Lão giả như có điều suy nghĩ nói.
“Cảm giác thành tựu như lời đạo hữu nói, thật ra chính bản thân lão phu cũng từng trải qua cảm giác tương tự. Khi sưu tầm được món bảo vật hiếm thấy nào đó trên thế gian, cảm giác thỏa mãn tràn ngập cõi lòng kia đúng là thứ không cách nào có thể diễn tả ra được.”
“Ha ha, người đồng đạo!” Lục Huyền cười nói, nhưng trong lòng lại không quá tán đồng. “Cảm giác thành tựu của hai chúng ta đâu thể giống nhau được? Trừ phi ngươi cũng có thể mở ra các loại phần thưởng sau khi sưu tầm được bảo vật thì may ra.” Trong lòng hắn âm thầm giễu cợt. Nhưng thấy Mộc đạo nhân đã tới tuổi xế chiều mới đột phá đến Kết Đan, chắc chắc là không có khả năng đó rồi. Hai người lại nói chuyện phiếm thêm một lát. Trước khi Mộc đạo nhân rời khỏi, Lục Huyền còn cố ý dặn dò ông ta một phen: “Mộc đạo hữu, khi trở về thương hội xin nhờ ngươi và Văn lâu chủ giúp ta hỏi thăm một chút, xem bên trong thương hội có linh chủng hoặc cây non Thanh Tịnh Lưu Ly Trà hay không.”
“Vì một vài lý do nên gần đây Lục mỗ muốn đào tạo vài gốc, nhưng khổ nỗi lại không có cách nào tìm ra, cũng chỉ có thể xin thương hội giúp đỡ mà thôi.” Hắn vừa đưa cho Mộc đạo nhân một bình linh nhưỡng tứ phẩm làm quà vừa dùng vẻ mặt tràn đầy mong đợi nói với đối phương. “Được, đợi ta trở về sẽ thay Lục đạo hữu hỏi thăm thử.” Mộc đạo nhân lập tức nhận lời, sau đó cười cười nhận lấy bình linh nhưỡng Lục Huyền đưa cho.
“Lục đạo hữu, sau này còn gặp lại.”
“Sau này còn gặp lại, trên đường Mộc đạo hữu nhớ cẩn thận một chút.” “Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở.” Lão giả chắp tay nói với hắn rồi điều khiển một chiếc thuyền lá đơn giản, xông vào giữa vùng lôi mang giăng kín khung trời.
Chờ bóng dáng Mộc đạo nhân hoàn toàn biến mất, Lục Huyền mới trở lại động phủ, đi vào phòng luyện đan, lấy ra một quyển sách ố vàng cổ xưa từ trong túi trữ vật. Cuốn sách nọ tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt, chỉ cần ngửi một hơi thôi cũng khiến lòng người cảm thấy bình yên. Thứ này chính là Dược Sư Thất Chương được mở ra từ quầng sáng sau khi Dược Trĩ đột phá lần trước. Tương truyền nó chính là một cuốn điển tịch của tông môn hàng đầu về đan đạo, bên trong có ghi lại dược lý dược tính của rất nhiều loại linh thực.
Có thể nói thứ này là báu vật vô giá đối với các luyện đan SƯ.
“Đáng tiếc chỉ có nửa phần trên, vẫn thiếu mấy loại đan phương cao giai được ghi chép ở phía sau. Chỉ có thể chờ đợi Dược Trĩ đột phá thêm một lần nữa mà thôi.” Lục Huyền thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận