Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 969: Ba Mươi Năm Hà Đông Ba M...

Chương 969: Ba Mươi Năm Hà Đông Ba M...Chương 969: Ba Mươi Năm Hà Đông Ba M...
Lúc ấy vì hiếu kỳ, Lục Huyền mới cho nó một ít linh quả linh tương, không ngờ lại thông qua đó mà kêt duyên được với nhóc con này, còn quen được một con Lôi Hông Thú dị chủng khác nữa. Rồi thông qua con Lôi Hồng Thú dị chủng kia, hắn còn gặp được lão yêu thú Thanh Giác Lôi Hủy thất phẩm.
Bởi vậy, mỗi lần tiến vào Lôi Hải, Lục Huyền đều không quên cho con Lôi Hồng Thú béo tròn năm ngay thông đạo này một Ít thịt yêu thú và linh quả, nhưng hắn không ngờ, lần này tiên vào lại không thây bóng dáng nó đâu.
“Có lẽ nhóc con này phát hiện ra tình huông dị thường nên mới tạm thời tránh né nơi đầu sóng ngọn gió." Trong lòng hắn thầm nghĩ. Cũng đúng, nhóm tu sĩ tiến vào Lôi Hải trước đó, tu vỉ Trúc Cơ chiểm đa sô, tình huổng này con Lôi Hông Thú kia vẫn còn ứng phó được, nhưng từ khi bí cảnh Lôi Cơ Động hiện thể, số lượng Nguyên Anh Chân Quân tiền vào Lôi Hải tăng lên rất nhiều. Đối diện với bọn họ, Lôi Hồng Thú vôn là yêu thú có thực lực đứng đầu tứ phẩm cũng không đáng kể gì.
“Nó sống trong Lôi Hải nhiều năm, chiêm cứ lợi thê địa hình, sau lưng lại có tộc Lôi Hông Thú và Thanh Giác Lôi Hủy có thực lực Nguyên Anh Chân Quân chồng lưng, hẵn là khả năng xảy ra vấn đề cũng không lớn.” Lục Huyền lạc quan nghĩ.
Sau đó, tâm niệm vừa động, trên đỉnh đầu đã xuất hiện một con ngươi màu xám trăng, vừa có mặt, nó đã nhanh chóng xuyên qua lôi mang đầy trời với tốc độ cực kỳ _ khủng bổ. Dựa vào Hư Không Yểm Mục điều tra, Lục Huyền có thể chủ động tránh né những tu sĩ khác, - miễn để bản thân chọc vào một số phiền toái không đáng có.
Chờ tới khi tiến sâu vào Lôi Hải hơn một chút, sô lượng tu sĩ giảm bớt rất nhiều, Thận Ẩm Bảo Châu nhẹ nhàng di động trong cổ họng Lục Huyển.
“Grào ~!" Một tiếng gầm như sấm rền nhẹ nhàng vang lên. Âm thanh này chính là Lục Huyền mô phỏng ngôn ngữ của tộc Lôi Hồng Thú trực tiếp bộc phát ra, hãn muốn dựa vào đó để kêu gọi con Lôi Hống Thú dị chủng kia.
Một lát sau, tia quang mang màu trắng bạc như sâm chớp chợt lóe lên, thoáng cái nó đã đi đến trước mặt Lục Huyền. Hào quang thu lại, để lộ ra bóng dáng quen thuộc của Lôi Hồng Thú dị chủng.
“Grào ~Ÿ'" Nó thân mật gầm lên một tiếng với Lục Huyền, trong thanh âm tràn đầy vui mừng. “Nào nào lại đây, lần này ta mang đền cho ngươi rẫt nhiều món ngon đấy." Lục Huyền lấy ra các loại linh quả linh tương, cẩn thận đặt xuống trước mặt Lôi Hồng Thú dị chủng. “Đây vẫn còn non nửa chén Viên Ma Tửu, không phải ta keo kiệt, chỉ cho ngươi uông một ít thê thôi, mà vì linh tửu này là linh nhưỡng ngũ phẩm, ngươi uống nhiều quá sẽ không tốt.” Hắn cô ý giải thích với Lôi Hồng Thú dị chủng một câu.
Lôi Hống Thú gầm nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. Đột nhiên trong mắt nó hiện lên một tia nghi hoặc, cái đầu khẽ nghiêng, dường như nghĩ tới điều gì đó, nét mặt lập tức toát lên vẻ kinh dị.
“Đây là nhóc con trong tộc chúng ta lúc trước sao?” Nó truyền một ý niệm vào đầu Lục Huyền. “Đúng vậy, chính là nó, ta dẫn nó tới gặp các ngươi gặp để chứng minh ta không bạc đãi gì nó cả.” Khóe miệng Lục Huyền cong lên. Ánh mắt Lôi Hống Thú dị chủng càng hiện lên vẻ kinh dị, nó thật sự không ngờ đồng bạn nhỏ gầy quái gở trước kia lại trưởng thành đến mức này. Da lông bóng loáng mượt mà, lôi linh dổi dào, mơ hồ để lộ ra một tia tài hoa xuất chúng, hoàn toàn khác hăãn trước kia.
Nó lắc đầu như không dám tin tưởng.
“Được rồi, tiểu hữu ngươi dẫn ta đền bảo địa của tộc các ngươi một chuyến đi, ta cần thu thập một ít lôi dịch để bối dưỡng linh thực.” Lục Huyền nói với Lôi Hống Thú dị chủng. Bảo địa có cấm chế độc hữu của tộc Lôi Hông Thú, không có người dân đường mà muốn tiền vào trong, độ khó sẽ tăng thêm gấp mấy lần.
Một người hai thú nhanh chóng tiên vào bên trong bảo địa, Lục Huyền cướp đoạt lôi dịch màu xanh thâm đến mức chỉ còn lại một tầng mỏng manh. Lôi Hồng Thú dị chủng đã ăn đồ tốt của Lục Huyền, hiện giờ rơi vào tình huông há miệng
mặc quai, nó há to miệng như muốn nói gì đó nhưng cuồi cùng vân im lặng.
Lục Huyền thu thập đủ linh lôi và lôi dịch màu xanh thâm xong, lại cùng Lôi Hổng Thú dị chủng tiển vào lãnh địa của Lôi Hống Thú. Đám Lôi Hồng Thú trong lãnh địa vừa phát hiện khí tức của tu sĩ đều trở nên cảnh giác, thậm chí có một sô đã bày ra tư thê công kích, nhưng chờ tới khi nhìn thấy Lục Huyền xuất hiện, cả đám đều yên tĩnh lại, hoặc nhằm mắt nghỉ ngơi hoặc chạy đi đuổi theo đám lôi cầu.
Trong lòng Lục Huyền chợt có cảm giác, hắn lập tức quay đầu lại, chỉ thầy âu thú Lôi Long Hồng đang ngần ngơ đứng đó. Nó nhìn cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ trước mắt, không biết vừa nhớ tới điều gì, lại nhanh chóng hóa thành một tia quang mang màu trăng bạc, tiền vào một động đá.
Lục Huyền theo sát phía sau, cùng nó đi vào động đá kia, chợt phát hiện âu thú Lôi Long Hồng đứng trước một đồng đất, trong miệng phát ra từng tiếng gầm nhẹ, thanh âm chât chứa đau thương vô tận. Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng khe khẽ than thở, cũng chỉ biết lăng lặng đứng phía sau làm bạn với âu thú.
Một lúc lâu sau, ấu thú Lôi Long Hống mới khôi phục lại như thường, nó kéo ống quần Lục Huyền, cùng nhau ra khỏi động đá. Vừa ra ngoài đã thấy một con Lôi Hồng Thú cao lớn chậm rãi đi tới, đứng trước mặt bọn họ, nhìn xuông ầu thú từ trên cao, trong mắt chất đầy khinh thường xen lần kinh ngạc.
Khinh thường chính là biểu cảm đã trở thành thói quen sau một đoạn thời gian dài, còn kinh ngạc vì thây Lôi Long Hồng có những biên hóa cực lớn.
Lôi Hống Thú đã trở nên cao lớn - không ngờ, dị loại lúc trước chỉ biết tùy ý để mặc cho nó cướp đoạt thức ăn, bắt nạt đùa bỡn lại có những thay đổi nghiêng trời lệch đất như thể?
Trong cảm giác của nó, Lôi Long Hồng của hiện giờ lại toát lên khí tức còn mạnh hơn cả nó. Ý nghĩ này vừa xuât hiện, Lôi Hồng Thú cao lớn không nhịn được lập tức lui lại mây bước. Nhưng thầy bản thân khiếp nhược như thể, trong lô mũi nó lập tức phát ra tiểng phì phì, lôi mang bạch khí bắn nhanh ra.
Có rồi.
Lôi Hống Thú cao lớn nhanh trí hút một quả lôi cầu màu trắng bạc đang lượn lờ cách đó không xa. Lôi cầu là bảo vật chỉ có trong lãnh địa Lôi. Hồng Thú, sau khi nuồt vào sẽ rât bổ dưỡng với Lôi Hống Thú.
“Có biến hóa rõ ràng thì sao chứ? Ngươi ở nơi khác sao nềm được những trái lôi cầu hiếm thấy này?" Lôi Hồng Thú cao lớn cảm nhận linh khí tràn trể bên trong lôi cầu, trong lòng lập tức trào dâng cảm giác ưu việt. Đang lúc nó muốn trào phúng đồng bạn trước kia mình vân chướng mắt một tiêng thì đột nhiên cả người rơi vào ngây dại. Chỉ thấy chân trước của ấu thú Lôi Long Hồng đang ôm một đồng hạt sen màu trăng bạc, lôi quang lưu chuyển xung quanh hạt sen, mỗi một hạt đều không hể thua kém trái lôi cầu trong miệng nó.
Chỉ nghe “Lạch cạch” một tiếng, trong nháy mắt, quả lôi cầu trong miệng Lôi Hồng Thú cao lớn đã không còn thơm như cũ, nó rơi xuống mặt đất, lăn lộn vài vòng rồi lại chậm rãi bay lên không trung, nhẹ nhàng bay lơ lửng khắp nơi. “Grào!” Lôi Long Hống gầm nhẹ một tiếng, trong thanh âm biểu đạt ra một câu nói mà trước đây Lục Huyền từng dạy bảo.
“Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiêu niên nghèo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận