Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 216: Phương Thức Phản Kháng!

Chương 216: Phương Thức Phản Kháng!
Thuật pháp và dược vật trong tay Chu Chính Thanh mang đến hiệu quả kỳ diệu như vậy, khiến cho giọng điệu của gã cũng không khỏi có chút tự đắc.
"Thủ đoạn của sư huynh thật lợi hại, Lục mỗ bội phục! Ta không có biện pháp tốt như vậy, chỉ có thể từ từ thí nghiệm tìm kiếm phương pháp mà thôi!" Lục Huyền tùy ý khen một câu, quả thật trước mắt đang có không ít Linh hạc đã rơi vào giai đoạn sinh sản rồi, điều này có hơi nằm ngoài dự đoán của hắn.
Sau khi Chu Chính Thanh thỏa mãn sở thích khoe khoang, Lục Huyền tạm biệt gã và trở lại khu vực của mình, tập trung tâm thần vào rất nhiều nhưng con Linh hạc đang được mình chăm sóc. Rất nhanh, hắn đã phát hiện trạng thái tinh thần của chúng nói chung là tốt hơn một chút so với những gì hắn từng quan sát được trước đó.
Lục Huyền thấy vậy cũng yên tâm, lại căn cứ vào từng trạng thái khác nhau của mỗi con Linh hạc, để dùng linh thức nhẹ nhàng an ủi chúng.
"Nóng vội thì không thành công, chỉ khi đảm bảo sức khỏe thể chất và tinh thần của Linh hạc, mới có thể kích thích những ham muốn đang ẩn sâu bên trong nội tâm chúng càng tốt hơn."
Lục Huyền cũng không nóng nảy, kế hoạch trước mắt của hắn là điều chỉnh trạng thái thể xác và tinh thần của Linh hạc đến mức tốt nhất, lại tiếp tục hóa giải mâu thuẫn sinh đẻ trong lòng chúng nó, thậm chí còn mang đến cho chúng một loại ấn tượng rằng sinh con đồng nghĩa với có được lợi ích.
Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, ở thời điểm Lục Huyền đang cho một trăm con Linh hạc bên này ăn, đột nhiên hắn nghe được một tiếng kêu to thảm thiết truyền tới từ chỗ Chu Chính Thanh ở cách đó không xa, trong tiếng kêu này ẩn chứa nỗi đau đớn vô tận.
Lục Huyền vô cùng căng thẳng, hắn vội vàng vận chuyển 《 Vân Đằng Thuật 》, chỉ mười mấy hơi thở sau đã chạy thẳng đến dãy hàng rào.
Hứa Nghị đã tới đây trước rồi, vẻ mặt đầy u ám nhìn qua hàng rào.
Lục Huyền nhìn theo tầm mắt của gã, chỉ thấy phần bụng của một con Linh hạc cao to đang rơi vào trạng thái máu chảy đầm đìa, nó ngẩng cao chiếc cổ dài, trong mắt nó hiện lên sự quyết tuyệt mạnh mẽ.
"Hứa sư huynh, đây là chuyện gì?" Lục Huyền thấp giọng hỏi.
"Có một con Hạc đực không chịu nổi mỗi ngày đều bị cưỡng bức sinh sản, đã không tiếc tự sát rồi." Hứa Nghị từ từ nói.
Lục Huyền nhìn con Hạc đực cương liệt ở cách đó không xa, trong lòng tự nhiên sinh ra một tia kính ý. Linh hạc này không muốn bị người khác cưỡng bức giao phối và sinh sản, nhưng dưới sự điều khiển của Linh Thú bài, nó không thể chống cự lại tu sĩ, đến cuối cùng, để giải thoát chính bản thân mình khỏi trạng thái sinh tồn như thế, nó lại lựa chọn phương thức cực đoan như vậy.
"Vậy những con Linh hạc này có bị ảnh hưởng không?" Lục Huyền ở bên cạnh lo lắng hỏi.
"Chắc chắn là sẽ có ảnh hưởng, xem trạng thái của chúng thế nào, cam đoan không cho phép phát sinh tình huống cực đoan như thế này." Hứa Nghị dùng ánh mắt nặng nề nhìn về phía hai trăm con Linh hạc còn thừa lại.
Lục Huyền nhìn theo, những con Linh hạc kia vẫn ngoan ngoãn ở trong khu vực được hàng rào bao quanh, nhưng trạng thái của chúng có vẻ không được bình tĩnh giống như ngoài mặt.
Không ít Linh hạc đã đỏ bừng mắt, nếu cẩn thận quan sát sẽ nhận thấy được một tia bạo ngược thi thoảng lại lóe lên trong mắt chúng.
"Xem ra khi bị Chu Chính Thanh cưỡng bức phải sinh sản, những con Linh hạc này đã đi sát đến biên giới bùng nổ điên cuồng rồi. Song vì đã được thuần hóa nên chúng chưa sinh ra được ý thức phản công và kháng cự, lại cộng thêm bên trong Linh Thú bài có tinh huyết của Linh hạc, sinh tử của chúng chỉ nằm trong một ý nghĩ của tu sĩ nắm lấy Linh Thú bài. Cho nên con Linh hạc kia thà tự mình hại mình cũng không có dũng khí xuất thủ với Chu Chính Thanh. Dù sao, tự hại mình chỉ bị gây tổn thương đến cơ thể của nó thôi, còn khi ra tay với tu sĩ thì tính chất khác hẳn, gần như không có khả năng giữ được tính mạng."
Lục Huyền nhìn rất nhiều con Linh hạc đang rơi vào trạng thái nôn nóng bất an, lập tức nghĩ thầm trong lòng.
Cách đó không xa, Chu Chính Thanh mới đây còn tràn đầy kiêu ngạo tự mãn, thì giờ phút này, vẻ mặt đã trở nên luống cuống, chỉ biết bất lực đứng ở một bên.
Không lâu sau, một tu sĩ am hiểu thuật pháp trị liệu đã đến nơi Linh hạc cư trú.
Một luồng bạch quang thánh khiết rơi vào phần bụng Linh hạc, vết thương đang không ngừng chảy máu, đã chậm rãi khôi phục. Con Linh hạc kia khẽ kêu một tiếng, nhưng vẫn ngẩng cao đầu như cũ.
"Chu sư đệ, chuyện hôm nay Linh hạc tự sát đã chứng tỏ phương pháp nuôi dưỡng của sư đệ có phần không thỏa đáng, có phần cực đoan. Sau này, ta hy vọng sư đệ có thể đối xử nhẹ nhàng với những con Linh hạc này. Nếu lại xảy ra chuyện tương tự, ta và sư đệ rất khó xử lý hậu quả." Hứa Nghị đen mặt nói với Chu Chính Thanh.
Mặc dù số lượng Linh hạc giảm đột ngột là một vấn đề lớn, nhưng nếu để nổ ra một vụ Linh hạc tự sát quy mô lớn, thì vấn đề sinh sản kia cũng chẳng đáng là gì.
"Vâng Hứa sư huynh, ta nhớ kỹ rồi." Chu Chính Thanh mím môi đáp.
Phát sinh chuyện như vậy làm gã sợ hãi không thôi, đối với lời nửa cảnh cáo nửa nhắc nhở của Hứa Nghị, gã cũng không có ý kiến gì, trong lòng âm thầm quyết định thay đổi cách thúc giục ngay lập tức.
"Lục sư đệ, trạng thái hiện tại của một trăm con Linh hạc mà sư đệ nuôi dưỡng vẫn ổn chứ? Sư đệ phải lưu ý nhiều hơn, nếu lại xuất hiện chuyện như hôm nay, rất có thể sẽ hấp dẫn sư thúc của Ngự Thú đường đi đến giải quyết." Hứa Nghị đi tới bên cạnh Lục Huyền, sắc mặt hơi bớt giận, nhỏ giọng dò hỏi hắn.
"Hứa sư huynh, mấy ngày nay ta vẫn một mực điều chỉnh trạng thái thể xác và tinh thần của một trăm con Linh hạc, đến nay hiệu quả cũng không tệ."
"Vậy là tốt rồi, chờ mong Lục sư đệ có thể mang đến thành quả tốt." Hứa Nghị nghe vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi ít nhiều.
Lục Huyền trở lại khu vực đám Linh hạc của mình cư trú, rất nhiều Linh hạc khi thấy bóng dáng hắn đã từ từ bay tới, khẽ kêu to với hắn, trong tiếng kêu có vài phần thân thiết.
Mấy ngày nay, Lục Huyền đã mang đến cho chúng nó một loại cảm nhận ung dung tự tại đã lâu rồi không được trải nghiệm, mỗi ngày không cần phải vất vả khổ cực vận chuyển tu sĩ, cũng không cần phải lo lắng bản thân ăn không đủ no, ngày ngày đều tự do chơi đùa, nghịch ngợm trong nước, bay cao trên bầu trời, cảm thấy thoải mái thích ý cực kỳ.
Lục Huyền nhìn vài con Linh hạc nho nhỏ đang đến gần, khóe miệng khẽ bật cười khúc khích, hắn còn vươn tay sờ sờ đỉnh đầu chúng, khiến những chiếc lông vũ màu trắng tinh trên đỉnh đầu Linh hạc đột nhiên trở nên rối tung.
"Kíu kíu!" Linh hạc ngoẹo đầu, né tránh móng vuốt của Lục Huyền, bất mãn kêu to một tiếng.
"Ai da, còn sợ ta làm hỏng kiểu tóc của ngươi sao? Có phải là động xuân tâm rồi không? Nên mới chú ý tới hình tượng như thế?" Lục Huyền cười tủm tỉm, sau đó lại vòng tay ôm lấy cần cổ thon dài của Linh hạc.
Linh hạc vùng vẫy tránh thoát, lại dùng đôi cánh chim rộng vỗ về phía Lục Huyền mấy cái, nhất thời một cơn gió nổi lên, khiến mái tóc của Lục Huyền tung bay trong gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận