Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 402: Nếu Chúng Thật Sự Trân Quý Đến Vậy, Sao Ta Có Thể Đưa Cho Ngài?

Chương 402: Nếu Chúng Thật Sự Trân Quý Đến Vậy, Sao Ta Có Thể Đưa Cho Ngài?
"Hà lão, ngài cứ thu đi! Đối với ta, những thứ này cũng không quá mức quý giá. Ngài hiểu ta mà, vì một viên toái linh, ta có thể cò kè mặc cả với ngài cả nửa ngày, nếu chúng thật sự trân quý đến vậy, sao ta có thể đưa cho ngài?" Lục Huyền cười mỉm nói.
Bạo Viêm Châu vốn đến từ quầng sáng phần thưởng của Liệt Diễm Quả, hắn gieo trồng mười cây Liệt Diễm Quả, đã mở ra hơn chục viên Bạo Viêm Châu. Về phần Tịnh Linh phù tam phẩm, bởi chưa có cơ hội sử dụng nên hắn vẫn giữ mấy tấm ở trên người. Tuy Ngọc Lân Quả không còn nhiều lắm, nhưng đối diện với trạng thái trước mắt của lão giả thì đây là thứ phù hợp nhất.
Còn Thanh Vân Lệnh, mỗi đệ tử nội môn đều có một cái, Trương Tu Viễn đã gia nhập môn phái khác, Lục Huyền giữ nó lại cũng lãng phí, vì vậy hắn quyết định đưa cho Hà quản sự.
Trong mắt hắn, mấy thứ này chẳng là gì so với công ơn của lão.
Khi hắn còn là một tiểu tán tu Luyện Khí tầng hai, những bụi Linh Huỳnh Thảo do bản thân bồi dưỡng ra chỉ có phẩm chất và số lượng trung bình, mang chúng đi bán mọi chỗ đều bị từ chối hết lần này đến lần khác, cuối cùng đã được lão giả mua lại với giá bình thường, giúp cho hắn có thể mưu sinh sống sót bên trong phường thị.
Về sau lão lại giới thiệu hắn vào nội đường Bách Thảo Đường, cung cấp các loại linh chủng. Từ đó, hắn trực tiếp bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng. Khi linh thực bệnh biến, lão lại là người giật dây làm mối, tìm được không ít Linh thực sư, trợ giúp hắn đã kiếm được rất nhiều linh thạch từ trong đó.
Có thể nói, Hà quản sự đã đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong giai đoạn đầu tu hành của hắn.
"Cũng đúng ha…" Lão giả gầy gò cười ngây ngốc khi nhớ lại chuyện Lục Huyền đã từng vì ba viên toái linh mà so đo từng tí một với lão.
"Vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh, sẽ nhận lấy chúng." Lão chắp tay, trịnh trọng nói với Lục Huyền.
"Được rồi Hà lão, ta đi trước đây, có duyên sẽ gặp lại." Trong mắt Lục Huyền lóe lên tia buồn bã, hắn ôm quyền đáp.
Ngay sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của lão giả gầy gò, hắn cưỡi lên lưng Phong Chuẩn, trực tiếp bay thẳng lên trời.
"Lục đạo hữu, mời dừng bước!" Phong Chuẩn vừa bay chưa đầy trăm dặm, đột nhiên một giọng nói trầm ổn vang lên sau lưng Lục Huyền.
Quay đầu lại, hắn lập tức trông thấy một lão giả đang ngự kiếm phi hành về phía mình.
"Tại hạ Hà Vân Tông, Bách Thảo Đường ở trong Lâm Dương phường thị chính là cửa hàng do một tay ta gây dựng. Hôm nay ta vừa mới biết Lục đạo hữu đi ngang qua nơi đây. Chi bằng đạo hữu cùng ta trở lại phường thị và nâng chén nói chuyện vui vẻ một phen? Ngoài ra, vừa rồi ta đã ra tay trừng phạt mấy tên tộc nhân không có mắt trong Bách Thảo Đường, nếu có chỗ nào sai sót cũng mong Lục đạo hữu thứ lỗi." Lão giả này đã tóc bạc hoa râm, nhưng sắc mặt lại cực kỳ hồng hào, cũng đang ở cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ.
"Thì ra là Hà đường chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Lục Huyền liếc nhìn lão giả kia một cái, cũng lịch sự đáp lời.
Sau khi thiết lập nên mối quan hệ hợp tác với Bách Thảo Đường, coi như hắn cũng khá là quen thuộc vị Luyện đan đại sư tiếng tăm lẫy lừng trong phường thị này rồi, nhưng mãi đến tận hôm nay hắn mới có cơ hội gặp mặt.
"Vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, ta không để ở trong lòng, cho nên Hà đường chủ cũng đừng để tâm quá. Lần này ta đi ngang qua đây vì có nhiệm vụ tông môn trên người, sở dĩ tới Lâm Dương phường thị một chuyến, chỉ vì muốn thăm một người bạn cũ mà thôi, ta sẽ không trở về phường thị nữa." Lục Huyền hờ hững nói.
"Không biết Lục đạo hữu xuất thân từ tông môn nào?" Lão giả tóc trắng tò mò hỏi.
Khóe miệng Lục Huyền khẽ nhếch, trong tay đã xuất hiện một tấm minh bài màu đen. Trên minh bài có vô số những thanh kiếm lớn nhỏ không ngừng trôi nổi lên xuống, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn từ bên trong ra.
"Vật này... Chẳng lẽ là Thiên Kiếm Tông?" Hà Vân Tông nhìn tấm minh bài thân phận của Thiên Kiếm Tông trong tay Lục Huyền, nghĩ ngợi một lúc mới lập tức nhớ ra nguồn gốc của thứ này, rồi vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt nói.
Sau khi lão biết có một tu sĩ Trúc Cơ đến Bách Thảo Đường, đã nhanh chóng cho điều tra và nắm được một ít tin tức về Lục Huyền. Thậm chí lão còn biết rõ Lục Huyền đã từng làm Linh thực sư hợp tác với Bách Thảo Đường bọn họ.
Khi biết được những thông tin này, trong đầu lão đã nảy ra ý định muốn kết bạn làm quen với hắn, rồi vội vã chạy tới nhà Hà quản sự, nhưng vồ hụt nên phải dùng toàn lực mới đuổi kịp Lục Huyền trên này.
Nhưng thân phận của Lục Huyền lại vượt xa tưởng tượng của lão, không ngờ hắn chính là đệ tử của Thiên Kiếm Tông tiếng tăm lừng lẫy trong Tu Hành giới.
Có thể nói, thân phận của tu sĩ Trúc Cơ phổ thông và tu sĩ Trúc Cơ đến từ đại tông môn, cách biệt một trời một vực.
Nghĩ tới đây, đột nhiên lão cảm thấy bản thân mình vừa bớt đi hai phần nắm chắc.
"Đúng vậy, ta đã may mắn trở thành đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông." Lục Huyền ăn ngay nói thật.
"Đúng rồi Hà đạo hữu, Hà quản sự của quý đường là bạn tốt vong niên của ta, cũng mong đạo hữu hãy chiếu cố ngài ấy một chút... Sau này, ta sẽ thỉnh thoảng quay về thăm bạn cũ, hy vọng ngài ấy sẽ không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn." Giọng điệu của Lục Huyền ẩn chứa một tia uy hiếp.
"Đó là chuyện nên làm, Hà quản sự cũng là một thành viên của Hà gia ta, đương nhiên đều là ngươi nhà mình cả, ta sẽ không để lão gặp phải một chút bắt nạt hay tổn thương nào." Sau khi biết thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông của Lục Huyền, lão giả tóc trắng trực tiếp nâng mức độ xem trọng hắn lên thêm mấy cấp bậc, mới vội vàng hứa hẹn.
Lão âm thầm ra quyết định phải chăm sóc chu đáo cho Hà quản sự, rồi cố gắng thông qua lão móc nối đường dây, tiếp xúc đến Lục Huyền.
Mặc dù lão là một trong số ít tu sĩ Trúc Cơ tại Lâm Dương phường thị, có được địa vị người người kính trọng, nhưng bên dưới bề nổi này lại đang có sóng ngầm chảy cuồn cuộn. Lão không còn sống được bao nhiêu năm nữa, bây giờ miễn cưỡng lắm mới có thể duy trì được Bách Thảo Đường. Nhưng mấy chục năm sau, khi lão tọa hóa, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, Bách Thảo Đường sẽ bị các thế lực khác từng bước xâu xé nuốt chửng như thế nào.
Sự xuất hiện của Lục Huyền đã thắp sáng một tia hy vọng trong lòng lão.
"Vậy thì tốt." Lục Huyền gật đầu.
Trước lúc rời đi, hắn còn không ngừng nhắc nhở lão giả gầy gò kia mãi, nhất định phải giữ cẩn thận những món bảo vật mình tặng, ngay cả người thân cũng không thể tùy tiện để cho bọn họ biết được.
Có bảo vật hộ thân, cộng thêm lời hứa hẹn của Hà Vân Tông, có thể nói là sự an toàn của Hà quản sự đã được đảm bảo ở mức độ cao nhất.
Hắn không có cùng lão giả tóc trắng này trở về Lâm Dương phường thị nữa, nói chuyện với nhau vài câu xong là lập tức cáo từ rời đi.
Về phần Vương gia quản lý phường thị, mặc dù thái độ lúc bọn họ mời hắn tiến vào trong bí cảnh có chút cường thế, nhưng Lục Huyền cũng không thiệt hại bao nhiêu, thậm chí hắn còn đạt được Quỷ Diện Thạch Cô và Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm từ trong đó.
Cho nên, hắn vẫn giữ quan điểm nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không chủ động va chạm với bọn họ, có thể thuận lợi gặp Hà quản sự là hắn đã hài lòng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận