Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 392: Tiếng Chuông Cảnh Báo!

Chương 392: Tiếng Chuông Cảnh Báo!
Tuy con tiểu Viên Hầu trước mặt này có dáng vẻ khá là đáng yêu nhút nhát, nhưng gã lại hiểu rất rõ lai lịch của nó. Và bất cứ lúc nào, con linh thú với vẻ dễ thương thẹn thùng ấy cũng có thể biến thành một con mãnh thú ngút trời!
Có thể nói, danh tiếng của cha mẹ con Bạch Ngọc Kình Thiên Viên này đã vang dội khắp Thiên Kiếm Tông rồi, bởi vì hai con kia đã đánh với tất cả những vị cường giả trong tông môn. Phần lớn Kết Đan chân nhân và đệ tử chân truyền trong tông môn đều có giao tình khá tốt với chúng.
Trông thấy cảnh Bạch Ngọc Kình Thiên Viên vừa phô trương vừa khéo léo tùy ý để cho Lục Huyền xoa xoa đầu mình như thế, Liêu Vu Phương chỉ cảm thấy hàn ý của Băng La Quả trong miệng mình trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết.
Liệt Diễm Quả, Băng La Quả, linh lực thủy hỏa xen kẽ cũng giống như tâm trạng không ngừng biến hóa phức tạp đan xen trong lòng gã lúc này.
"Liễu sư huynh, đừng chỉ ăn linh quả, mau nếm chút linh tương do ta phối chế đi." Lục Huyền bắt chuyện.
Liêu Vu Phương gật gật đầu với hắn, sau đó ngẩng đầu lên, uống một ngụm lớn Bách Quả Linh Tương. Hương vị của các loại linh quả không ngừng biến đổi trong miệng, khiến gã có cảm giác say sưa mơ màng.
"Lục sư đệ, nghe nói gần đây ngươi đã nhận được một hạt linh chủng tứ phẩm Kiếm Thiên Kiêu?"
"Không biết sư huynh nghe được tin này ở đâu?" Lục Huyền thản nhiên hỏi.
"Bản thân ta là đệ tử của Kiếm đường, đi vào đó sớm hơn sư đệ chừng mười năm, đã may mắn bồi dưỡng ra vài gốc Kiếm Thảo tam phẩm nên ta vẫn luôn chú ý đến hạt linh chủng Kiếm Thảo tứ phẩm còn dư lại bên trong Kiếm đường kia." Sau khi Liêu Vu Phương tiến vào trong viện, giọng nói của gã cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Hóa ra là sư huynh ở Kiếm đường." Lục Huyền tỏ vẻ giật mình hiểu ra, sau đó gật gật đầu, hệt như đến tận bây giờ hắn mới rõ lai lịch của Liêu Vu Phương.
"Đúng là có chuyện này, trước đó Thẩm Diệp sư huynh từng giao cho ta mười hạt linh chủng Kiếm Thảo nhị phẩm. Ta thuận lợi bồi dưỡng ra chín cây trong số đó, một cây còn lại có cảm giác mơ mơ hồ hồ, dường như đã biến dị thành một gốc Kiếm Thảo tam phẩm rồi. Sau khi Thẩm sư huynh biết chuyện, đã giao linh chủng Kiếm Thiên Kiêu cho ta bồi dưỡng." Lục Huyền chậm rãi nói, hắn cũng không che giấu thiên phú của mình trên linh thực nhất đạo.
Loại thiên phú này không có tính công kích, đồng thời cũng không tổn hại đến những đồng môn khác, ngược lại còn có tác dụng phụ trợ cực tốt cho tông môn.
Chỉ khi tận tình thể hiện đầy đủ thiên phú tại phương diện linh thực, hắn mới có tư cách thu được những hạt linh chủng phẩm cấp cao hơn, từ đó cũng nhận được càng nhiều phần thưởng phong phú tới từ quầng sáng trắng.
Về phần quầng sáng tu vi, bảo vật và các phần thưởng khác, hắn chắc chắn sẽ giấu giếm thật sâu, không để cho bất cứ kẻ nào biết được thực lực chân chính của mình.
Ở trong mắt những đồng môn quen thuộc, hắn chỉ là một Linh thực sư bình thường có hứng thú sâu đậm với phương diện bồi dưỡng linh thực linh thú. Có thể nói là từ khi bước vào tông môn cho đến bây giờ, hắn vẫn nhất quán với thiết lập nhân vật này từ đầu đến cuối.
"Cải tạo ra Kiếm Thảo tam phẩm..." Liêu Vu Phương nghe được câu nói này của Lục Huyền, lại không nhịn được khẽ lẩm bẩm.
Bản tính gã vốn kiêu căng nổi loạn, nhưng gã cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của những lời này, chỉ cảm thấy Bách Quả Linh Tương trong miệng càng ngày càng trở nên cay đắng.
"Lục sư đệ chưng cất linh tương này rất ngon, ta hơi say rồi nên đi trước đây, hôm khác sẽ tới thăm Lục sư đệ sau, đồng thời cũng muốn nhờ sư đệ chỉ bảo kinh nghiệm bồi dưỡng Kiếm Thảo cho ta." Liêu Vu Phương lại uống thêm vài ngụm linh tương, sau đó đặt cái chén rượu bằng ngọc thạch kia xuống, lên tiếng chào tạm biệt Lục Huyền.
"Được, hoan nghênh Liêu sư huynh lại đến." Mặc dù Lục Huyền biết rõ ý đồ không tốt của Liêu Vu Phương, nhưng đối phương cũng chưa làm ra việc gì gây nguy hại đến hắn, hơn nữa cả hai lại đang ở trong tông môn, đương nhiên hắn sẽ căn cứ theo tôn chỉ luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người mà mỉm cười nói.
Hắn tiễn Liêu Vu Phương ra khỏi tiểu viện, chờ sau khi bóng dáng gã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, lúc này mới quay về trong viện.
"Hôm nay phải cảm ơn hai vị lão bằng hữu đã đến tọa trấn hiện trường. Tới nào, rót đầy linh quả linh tương, ngày hôm nay chúng ta phải ăn no uống đủ mới được!" Hắn nhiệt tình gọi Huyền Thiên Bạch Loan và Bạch Ngọc Kình Thiên Viên đi đến.
Lần này, hắn đặc biệt mời hai con linh thú qua đây, xem như đã bỏ ra vốn liếng rất lớn, Liệt Diễm Quả và Băng La Quả tồn kho trực tiếp giảm đi rất nhiều, một ít Ngọc Lân Quả còn sót lại cũng suýt chút nữa đã bị ăn gần hết, Bách Quả Linh Tương ở trong Túy Tiên Hồ Lô đã giảm hơn một nửa.
Nhưng hiệu quả rất rõ rệt.
Dưới uy áp của hai con hậu duệ linh thú hộ tông, sóng gió có khả năng phát sinh đã biến mất không tung tích. Có thể nói là nuôi đùi nhiều ngày, dùng đùi một lúc.
Hắn nhìn Huyền Thiên Bạch Loan và Bạch Ngọc Kình Thiên Viên đang vui sướng thưởng thức linh quả linh tương ngay trước mắt, một tia ấm áp không khỏi thoáng qua trước mặt.
Chờ sau khi Huyền Thiên Bạch Loan và Bạch Ngọc Kình Thiên Viên đã ăn uống no nê, Lục Huyền đưa mắt nhìn chúng rời đi, sau đó thu dọn sân và trở về trong phòng.
Hắn khoanh chân ngồi trên chiếc bồ đoàn bằng bạch ngọc, bắt đầu vận chuyển 《 Đại Ngũ Hành Công 》, hấp thu linh khí tinh thuần xung quanh vào trong kinh mạch của mình giống như cá voi hút nước.
Sự xuất hiện của Liêu Vu Phương đã khiến hắn tỉnh ngộ sâu sắc, là dù hắn đang ở bên trong tông môn cũng không có nghĩa là mọi chuyện sẽ trời yên biển lặng, bởi vì càng lớn mạnh sẽ càng dính dáng đến quyền lợi nhiều hơn, nhưng còn nhỏ yếu sẽ bị người ta cố ý hoặc vô tình bắt nạt.
Lần này, hắn dựa vào hai linh thú hộ tông còn nhỏ tuổi đi chống đỡ hiện trường, mới tránh thoát được một kiếp nạn, nhưng không phải lần nào cũng gặp được may mắn như thế.
Vì vậy, điều quan trọng nhất là tu vi của bản thân đủ sâu, thực lực đủ cứng.
Khoảng một lúc lâu sau, Lục Huyền mở mắt, trực tiếp phun ra một ngụm trọc khí.
"Hình như có tiến bộ một chút, lại giống như không hề thay đổi gì."
Khổ tu suốt một canh giờ, nhưng có vẻ vũng linh dịch bên trong đan điền vẫn chẳng phát sinh bao nhiêu biến hóa. Từ lâu rồi, Lục Huyền đã chấp nhận tư chất tầm thường của mình trên con đường tu hành, nên vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không mảy may bị ảnh hưởng.
"Tu luyện không phải trọng điểm, trọng điểm là linh thực bên trong động phủ." Lục Huyền mỉm cười nói, linh thức nhẹ nhàng vươn ra, cảm nhận được một mảnh thảo mộc linh khí nồng đậm truyền đến từ khắp nơi trên sơn phong.
Hơn nửa tháng tiếp theo, về cơ bản, hắn đều ở trên sơn phong và rất ít đi ra ngoài, toàn tâm toàn ý đặt trên bồi dưỡng linh thực nuôi dưỡng linh thú.
Sự xuất hiện của Liêu Vu Phương chỉ là một chút xáo trộn trong những ngày tháng yên bình, những ngày sau cũng không xảy ra bất kỳ chuyện gì, Lục Huyền rất vui khi thấy điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận