Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1237: Cùng Nhau Quay Về!

Chương 1237: Cùng Nhau Quay Về!Chương 1237: Cùng Nhau Quay Về!
“Sư huynh xin hãy nén bi thương.” Lục Huyền thấp giọng nói.
“Đã hơn ba mươi năm, ta cũng quen rồi.” Cát Phác hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tính lại.
“Lúc trước, Thiên Kiếm Tông từng có mười bảy đệ tử chân truyền, trong lúc yêu ma xâm nhập đã có hai người ngã xuống. Trong mười lăm người còn lại, bao gồm cả ta, thì có năm người đột phá đến cảnh giới Kết Đan, chín người còn cách Kết Đan chỉ một đường và Chủng sư đệ ngoài ý muốn ngã xuống.” Gã kể lại kỹ càng hiện trạng của các đệ tử chân truyền Thiên Kiếm Tông lúc trước cho Lục Huyền biết. “Đúng rồi Cát sư huynh, đám linh thú hộ tông lúc trước cùng di chuyển với các sư huynh, giờ thế nào rồi?” Đột nhiên Lục Huyền lại nhớ tới Bạch Ngọc Kình Thiên Viên và Huyền Thiên Loan Điều thường tới ăn chực linh quả của hắn, còn có lão long quy thích xem mấy bức vẽ phong nguyệt kia.
“Cái này ta cũng không rõ lắm. Chỉ thi thoảng mới nhìn thấy bọn chúng, hẳn là tất cả đầu được Kiếm Tông nuôi dưỡng rất tốt.” Cát Phác trầm ngâm một lát mới trả lời. “Không biết hai con linh thú hộ tông kia còn nhớ ta không... Cũng không biết lão long quy có nhiều thời gian rảnh rỗi để xem tranh như xưa không...” Trong lòng Lục Huyền thầm nghĩ.
“Lục sư đệ, ta đến rồi đây, ngươi nói có đồng môn từ Động Huyền Kiếm Tông tới Ly Dương cảnh phải không?” Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa kèm theo vài phần nôn nóng vang lên bên tai Lục Huyền. Trên mặt Lục Huyền lập tức lộ ra một nụ cười, sau khi biết đám người Cát Phác tìm tới, hắn đã vội vàng thông báo cho Thẩm Diệp một tiếng trước rồi mới chạy qua cửa hàng tạp hoá bên kia, không ngờ hai người bọn họ lại vừa vặn có thể gặp mặt nhau bên trong động phủ của hắn. “Cát sư huynh, đừng vội dùng tới linh thức, sư huynh hãy đoán thử xem đây là ai? Cho ngươi thời gian ba hơi thở đó.” Cát Phác nhắm đôi đồng tử hai màu đen trắng lại, dường như đang hồi tưởng về chủ nhân của giọng nói này.
Gã rời khỏi Vân Hư Vực đã hơn bảy mươi năm, giọng nói của đồng môn trước đây cũng đã sớm trở nên mơ hồ, nhưng bỗng dưng gã mở bừng mắt, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ vô cùng: “Thẩm Diệp Thẩm sư đệ của Kiếm Đường?”
“Không sai, chính là Thẩm Diệp sư huynh.” Khóe miệng Lục Huyền khẽ cong lên: “Thẩm sư huynh đã tấn thăng Kết Đan, hiện cũng đang ở Thiên Tỉnh Động, sau khi nhận được tin của Kiếm Tông và sư huynh, ta đã liên lạc ngay với Thẩm sư huynh.” Hắn và Cát Phác cùng nhau ra ngoài nghênh đón, vừa đi vừa nhanh chóng giải thích. “Thiên phú kiếm đạo của Thẩm sư đệ khá xuất chúng, có thể nói là đệ tử mạnh nhất dưới chân truyền của Thiên Kiếm Tông lúc trước, đáng tiếc là vận khí kém một chút. Có thể đột phá đến cảnh giới Kết Đan thì chắc chắn chuyện trở về Kiếm Tông không thành vấn đề.” Cát Phác truyền âm nói với Lục Huyền. Trận pháp mở ra, đồng môn ngày xưa nhìn thấy nhau. “Cát sư huynh.” Dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nhìn thấy đồng môn cũ sau nhiều năm không gặp, trong mắt Thẩm Diệp vẫn tràn đầy vẻ không thể tin tưởng nổi.
“Thẩm sư đệ, nhiều năm không gặp, những năm qua ngươi sống thế nào?” Cát Phác nhẹ giọng hỏi.
“Hai vị sư huynh, đừng đứng mãi bên ngoài động phủ thế, vào trong ôn chuyện đi.” Lục Huyền cười nhắc.
Ba người đi vào tiểu viện, bắt đầu chia sẻ những chuyện xảy ra trong nhiều năm qua với nhau.
“Chúc mừng Thẩm sư đệ đã tấn thăng cảnh giới Kết Đan.” Cát Phác chắp tay chúc mừng Thẩm Diệp.
“Cát sư huynh khách khí, so với sư huynh và Lục sư đệ thì chút thành tựu này của ta thực sự không tính là cái gì.” Thẩm Diệp ôn hòa nói.
“Lúc trước khi ta đột phá Kết Đan cũng may có Lục sư đệ hỗ trợ, nhờ thế mới may mắn tấn thăng thành công.”
“Ha ha, Lục sư đệ vẫn luôn như thế, ra tay khẳng khái hào phóng, lại có thiên phú không gì sánh kịp trên phương diện linh thực, sư đệ cũng từng giúp ta giải quyết vấn đề linh thú, đã trợ giúp ta rất nhiều.” Nghe Thẩm Diệp nói, như tìm được chủ đề chung, Cát Phác cứ nói mãi không ngừng.
“Hai vị sư huynh đừng nói như vậy, chúng ta là đồng môn, không cần để ý những chuyện đó.” Lục Huyần vội lên tiếng nói.
Ba người nhớ lại quãng thời gian trước kia, bất tri bất giác một ngày đã trôi qua.
Trong lúc đó, bởi vì Thẩm Diệp tinh thông kiếm đạo, lại có cảnh giới Kết Đan, nên Cát Phác cũng nói thẳng rằng chuyện gã trở về Động Huyền Kiếm Tông hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Có thể một lần nữa trở thành đệ tử đại tông đương nhiên là tốt hơn làm một tên tán tu bình thường không biết bao nhiêu lần, tất nhiên Thẩm Diệp không chút do dự, đã vui vẻ đồng ý ngay.
Chờ hai người rời đi, Lục Huyền lấy lý do còn muốn bồi dưỡng lượng lớn linh thực trong linh điền, lại cộng thêm Cát Phác còn muốn dẫn Thẩm Diệp tới gặp Mạc Viễn Phong, bởi vậy hắn để hai người quay về Ly Dương Đạo Tông trước, còn hắn thì định đợi tới mấy ngày cuối cùng mới qua đó.
Ngày hôm ấy, khi hắn đang thi triển Linh Vũ Thuật tưới tắm cho lượng lớn linh thực trong linh điền, đột nhiên một giọng nói quen thuộc lại truyền đến từ bên ngoài động phủ.
“Lục đạo hữu có ở trong động phủ không? Mấy người bọn ta tới bái phỏng đạo hữu đây.” Linh thức của Lục Huyền đảo qua, nhanh chóng nhận ra tám gã tu sĩ Kết Đan kỳ đang đứng chờ bên ngoài động phủ. Trong nhóm này có cả mấy người giao tình không tệ với hắn như Quách Bỉnh Thu, Diệp Huyền Ngân, Lôi Chính.
Thân hình hắn lóe lên, chớp mắt đã tới cửa động phủ, nghênh đón mọi người tiến vào.
“Sao hôm nay các vị đạo hữu lại rảnh rỗi đến chỗ Lục mỗ tụ tập thế này?” Lục Huyền tò mò hỏi.
Dưới tình huống bình thường vì trong động phủ đang cất giấu rất nhiều linh thực cao giai nên hắn cực hiếm khi đứng ra mời nhóm tu sĩ Kết Đan tới động phủ của mình tụ hội, chỉ thi thoảng mới tụ tập với mấy người này, trao đổi một chút tâm đắc tu hành hoặc tin tức mới nhất vân vân... thôi.
“Nghe nói ít ngày nữa Lục đạo hữu sẽ tiến về Động Huyền giới, bởi vậy mấy người Quách mỗ cố ý tìm một loại phương pháp ngưng chủng của linh thực cao giai mang tới tặng cho đạo hữu.” Quách Bỉnh Thu nói xong, lập tức lấy ra một miếng ngọc giản màu tím nhạt từ trong túi trữ vật rồi giao cho Lục Huyền.
“Ta xin nhận ý tốt của mấy vị đạo hữu, đúng là qua một đoạn thời gian nữa Lục mỗ sẽ tới Động Huyền Giới một chuyến, nhưng không bao lâu sau sẽ trở về, bởi vậy chỉ tạm thời cáo biệt với các vị đạo hữu mà thôi, không cần phải khách khí như thế.” Lục Huyền cười nói.
“Lục đạo hữu, lễ vật nho nhỏ không đáng gì, ngươi cứ nhận lẫy đi. Bình thường ngươi vẫn luôn săn sóc mấy người chúng ta, còn để chúng ta thỏa thích nhấm nháp các loại linh nhưỡng thượng đẳng do ngươi ủ chế, giờ ngươi phải trở về Động Huyền Kiếm Tông, phương pháp ngưng chủng này coi như hạ lễ của chúng ta.” Giọng điệu Quách Bỉnh Thu cực kỳ kiên định.
“Được, vậy thì xin đa tạ các vị đạo hữu.” Lục Huyền không từ chối được, đành phải nhận lấy ngọc giản. Đương nhiên, chính bản thân hắn cũng có hứng thú không nhỏ với phương pháp ngưng chủng này.
Phải biết rằng, dưới tình huống bình thường, những phương pháp ngưng chủng linh thực cao giai kiểu này sẽ không lưu truyền ra thị trường, bởi vậy độ quý hiếm của chúng không biết cao hơn linh chủng cùng cấp bao nhiêu lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận