Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 226: Kẻ Có Ý Đồ…

Chương 226: Kẻ Có Ý Đồ…
Xét cho cùng, thứ có giá trị nhất trong thi thể Tử Vân Báo chính là da thú, huyết dịch cùng với thịt yêu thú. Xương cốt có giá trị hơi thấp, con ngươi lại càng không cần phải nói. Chỉ đối với một số yêu thú đặc thù hiếm thấy, đôi con ngươi kia mới là tài liệu quý giá nhất trên cơ thể chúng.
"Nếu đạo hữu muốn, chỉ cần bỏ ra hai mươi linh thạch là có thể cầm được xương cốt và con ngươi của Tử Vân Báo đi rồi." Gã thử thăm dò Lục Huyền một phen.
Trước đây, khi tiếp xúc với tu sĩ Thiên Kiếm Tông, ấn tượng bọn họ để lại trong lòng gã chính là ra tay cực kỳ hào phóng, vì vậy, gã thử nâng giá cả lên cao hơn bình thường một chút, nhưng cũng không dám nâng lên quá cao, dù sao thân phận địa vị của hai bên cách nhau xa như vậy, gã cũng sợ dẫn tai họa lên người mình.
"Hai mươi linh thạch?" Vẻ mặt Lục Huyền lập tức chuyển thành lạnh lẽo.
"Đạo hữu cho là ta không biết giá cả của thị trường tài liệu? Con Tử Vân Báo này chỉ là yêu thú nhất phẩm, tài liệu toàn thân nó tính tối đa cũng chỉ được sáu mươi linh thạch, trong đó thì xương cốt được xem là bộ phận có giá trị kém hơn. Về phần con ngươi, chúng vốn không có nhiều tác dụng, cũng chỉ một mình ta có sở thích thu thập bộ phận này mà thôi. Mười linh thạch."
Mặc dù tài sản hiện nay trên người hắn có hơn một nghìn tám trăm linh thạch, nhưng căn cứ vào ý nghĩ tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, Lục Huyền vẫn dứt khoát chém đi một nửa giá.
Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng Lục Huyền đã dùng mười hai linh thach mua được bộ phận xương cốt và con ngươi trên người Tử Vân Báo.
Mua xong, hắn vẫn tiếp tục xem xét các quầy hàng, trong qúa trình này, hắn còn phát hiện thêm non nửa bộ xương cốt của một con yêu thú nhị phẩm, và đã dứt khoát mua nó với giá ba mươi linh thạch.
"Hài cốt Man Giáp Ngưu nhị phẩm lần trước đã đủ để Kinh Cức Cốt hấp thu một đoạn thời gian rất dài rồi, bây giờ lại mua thêm hai bộ hài cốt mới mẻ khác, coi như là đồ ăn kèm cho nó. Đáng tiếc linh thực trong viện chỉ cần oán hồn, xương cốt, con ngươi, khi nào mới kiếm được một vài loại linh thực đặc dị khác đây? Đến lúc đó, huyết dịch, thịt thú, xương cốt, hồn phách, da lông đều được sử dụng hết, không bỏ sót một bộ phận nào, tập hợp thành một bàn tiệc âm phủ luôn."
Ở sâu trong nội tâm, Lục Huyền không nhịn được nghĩ thầm, đến đây, hắn cũng không tiếp tục mua hài cốt yêu thú nữa, mà tập trung đi thu mua con ngươi tươi mới.
Trên thực tế, đám tu sĩ kia rất ít khi mang thi hài yêu thú hoàn chỉnh đến Kiếm Môn trấn này, lại cộng thêm vận khí của Lục Huyền khá bình thường, khiến hắn đi mãi cũng không tìm thấy con ngươi tươi mới nào khác, cũng may hắn lại phát hiện ra một quầy hàng đặc biệt.
Chủ sạp là một thanh niên có tướng mạo hung ác nham hiểm, trong quầy hàng của đối phương có bày ra một ít vật phẩm kỳ quái, bao gồm thi thể côn trùng được ngâm trong các loại chất lỏng lạ, cùng với những dạng tài liệu quý hiếm thu được từ trên thân yêu trùng, và đương nhiên, cũng có một số trứng trùng có hình dạng quái dị.
"Vị đạo hữu này, không biết trứng trùng Ẩn Sí Thiền này bán thế nào?" Lục Huyền chỉ vào một đoạn cành cây, có thể trông thấy chừng bảy - tám quả trứng trùng to cỡ đầu ngón tay út bám vào giữa cành cây, trứng trùng dài nhỏ, màu trắng nhạt, trông khá giống những hạt linh mễ.
Hắn đã từng trông thấy loại trứng trùng này ở trong《 Trùng Kinh 》, khi đến độ, loại trứng trùng này có thể nở ra yêu trùng nhất phẩm Ẩn Sí Thiền, thuộc yêu trùng loại lột xác, hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của Huyền Trùng Đằng.
"Hai mươi linh thạch." Chủ sạp có tướng mạo nham hiểm ngẩng đầu nhìn Lục Huyền, hơi kinh ngạc vì hắn nhận ra trứng trùng Ẩn Sí Thiền, nhưng sau đó lại lạnh nhạt trả lời.
"Mười lăm linh thạch, ta cầm cành cây này đi, đạo hữu cảm thấy thế nào?"
Thanh niên nham hiểm không nói gì, chỉ lắc đầu rồi nhắm mắt lại.
"Mười tám linh thạch, cái giá này đã rất công bằng rồi, nếu đạo hữu không đồng ý, ta cũng chỉ có thể từ bỏ, dù sao thứ kia cũng chỉ là bảy - tám quả trứng của yêu trùng nhất phẩm thôi." Lục Huyền không ngừng thử thăm dò điểm mấu chốt của thanh niên kia.
"Được." Nghe được câu này, thanh niên nham hiểm nọ cũng chịu mở mắt, gật đầu đồng ý.

Bên ngoài tiểu viện.
Hai tên tu sĩ Luyện Khí trung cấp ngẩng đầu nhìn tòa trận pháp bao phủ cả tiểu viện bên trong, thấp giọng bàn luận: "Chủ nhân của tiểu viện này quá mức thần bí rồi, đối phương cứ mở trận pháp phòng ngự nhị phẩm suốt thế này, sẽ lãng phí rất nhiều linh thạch đấy. Cũng không biết người nọ có lai lịch thế nào, cứ như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, chưa gặp hắn bao giờ."
"Ai da, ngươi nói xem, chẳng lẽ chủ nhân tiểu viện này đã chết ở chỗ bí cảnh nào đó rồi, nên mới không có tu sĩ ra vào nơi đây?"
"Nói vậy thì..."
Một tu sĩ nhíu mày với đồng bạn, lộ ra ánh mắt đầy hàm ý.
"Nói năng cẩn thận một chút! Tốt nhất là không nên ôm loại ý nghĩ này nữa! Chỗ này là môn hạ của Thiên Kiếm Tông, nói không chừng người đang đứng sau tiểu viện chính là một đệ tử của Thiên Kiếm Tông, nếu không cẩn thận mà chọc giận người ta, sẽ rất khó giữ được tính mạng." Đồng bạn của gã cẩn thận nhìn xung quanh một chút, rồi mở miệng khuyên nhủ.
Ở thời điểm hai người bọn họ đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên ngay sau lưng bọn họ: "Hai vị đạo hữu này dừng chân ngay trước cửa viện của tại hạ như vậy, chẳng lẽ đang muốn chờ tại hạ sao?"
Hai tu sĩ kia giật bắn cả người, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tu sĩ có tướng mạo tuấn tú đang mỉm cười nhìn mình. Nhưng sự xuất hiện của đối phương còn không khiến bọn họ kinh ngạc bằng bộ y phục đang được hắn mặc trên người, nó chính là pháp bào định chế của đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm Tông.
"Vị đạo hữu này xin đừng hiểu nhầm, hai chúng ta ngụ ở không xa tiểu viện của đạo hữu, tình cờ đi ngang qua đây, lại vừa vặn gặp được đạo hữu trở về." Một người trong đó, lộ vẻ mặt hơi hốt hoảng, vội vàng mở miệng giải thích với Lục Huyền.
"Thật sao? Ta thấy hai người đứng đây, còn tưởng rằng các ngươi có mưu đồ gây rối gì với tiểu viện của ta chứ?" Lục Huyền nhìn hai người bọn họ, cười nửa miệng nói.
"Tuyệt đối không có chuyện này!" Tên tu sĩ kia trả lời như đinh chém sắt.
"Hai chúng ta đều xuất thân chính thống, sở dĩ ở lại Kiếm Môn trấn là để phục vụ các đệ tử Thiên Kiếm Tông ở trong gia tộc bất cứ lúc nào bọn họ cần. Trước mắt, thiếu chủ nhà chúng ta đã tiến vào Luyện Khí viên mãn rồi, có thể ngài cũng quen biết với đạo hữu đó."
"Thì ra là thế, xem ra là ta đã lo lắng quá mức rồi." Lục Huyền lạnh nhạt cười.
"Tiểu viện này là chỗ đặt chân của ta ở trong Kiếm Môn trấn, bởi vì không thích tiếp xúc với người lạ nên đã bố trí trận pháp phòng hộ. Thời gian tiếp theo, ta chuẩn bị trùng kích cảnh giới Trúc Cơ, cho nên số lần tới đây sẽ ít đi tương đối." Lục Huyền từ tốn nói, hắn thuận miệng bịa đặt một lý do để hai tên tu sĩ kia tin phục, đồng thời cũng để lộ ra vài phần uy hiếp.
"Chúc đạo hữu sớm ngày đột phá Trúc Cơ!" Hai người kia nghe vậy, đều đồng thanh cúi đầu chúc phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận