Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 398: Nơi Bắt Đầu Ước Mơ...

Chương 398: Nơi Bắt Đầu Ước Mơ...
Hơn nửa ngày sau, Lục Huyền nhìn tấm bản đồ trong tay, chẳng biết đang nghĩ đến cái gì. Lúc này, Phong Chuẩn đã bay được hơn sáu nghìn dặm, không hề đi chệch khỏi tuyến đường do Lục Huyền chỉ định. Tuy nhiên, ánh mắt hắn vẫn luôn đặt vào một vị trí nằm tại góc trái phía trên tấm bản đồ.
Ở đó, có đánh dấu một địa danh mà hắn rất quen thuộc.
Lâm Dương phường thị.
Phong Chuẩn tiếp tục cấp tốc bay lượn, những hình ảnh quen thuộc liên tục lướt qua trong đầu hắn.
Hàng xóm Trương Hồng giống như một vị huynh trưởng luôn quan tâm chăm sóc hắn…
Trương Tu Viễn mỗi lần gặp hắn đều nhiệt tình thân thiết gọi một tiếng "Tiểu Lục thúc", cả hai còn cùng nhau đi giết yêu trùng kiếm linh thạch…
Hà quản sự, người đã mua những gốc Linh Huỳnh Thảo lẻ tẻ của hắn tại thời điểm hắn chán nản bất lực nhất.
"Nếu hiện giờ, đi qua đó một chuyến, đại khái là phải đi thêm chừng hai - ba nghìn dặm, mà đoạn lộ trình kia lại không có thêm bất cứ đánh dấu nào, chẳng biết trên đường có ẩn chứa rủi ro gì không. Nhưng đã nhiều năm, ta không hề gặp lại những người bạn cũ kia rồi." Lục Huyền càng nghĩ, phần tình cảm nào đó trong lòng càng thêm mãnh liệt, như muốn trào dâng ra ngoài.
"Quay đầu lại, rẽ sang trái một chút, ta dẫn ngươi tới xem nơi ta từng ở." Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn dứt khoát thông qua linh thức truyền đạt thông tin cho Phong Chuẩn. Nó cất tiếng hót líu lo, tốc độ phi hành lại nhanh hơn mấy phần.

Khu vực bên ngoài Lâm Dương phường thị.
Lục Huyền thuận lợi tiến vào trong phường thị, bước chầm chậm trên những con phố có phần quen thuộc ngày xưa.
"Phi kiếm nhất phẩm mới chín mươi phần trăm đây, chỉ cần ba mươi linh thạch!"
"Đan dược đại hạ giá đây, mua mười viên tặng một viên!"
"Thịt yêu thú tươi rói mới bắt được từ trong bí cảnh đây! Xẻ thịt tại chỗ!"
Hai bên đường có rất nhiều quầy hàng, đám tán tu chủ quầy đang ra sức mời chào tu sĩ đi ngang qua, đủ các âm thanh la hét truyền vào trong tai Lục Huyền, khiến cho bước chân của hắn không khỏi trở nên khoan khoái mà tăng nhanh hơn một chút.
Đôi mắt lướt nhanh qua những con phố quen thuộc, bao hình ảnh vốn đã phủ đầy bụi bặm bị giấu thật sâu trong bên kí ức bỗng sống động hẳn lên.
Rất nhiều quán xá ngày xưa giờ vẫn được giữ nguyên như vậy.
"Ồ? Cửa hàng bán con non linh thú này đã thay đổi rồi à?" Bước chân hắn thoáng dừng lại.
Ngay phía trước, trong cái góc bên trái quen thuộc ấy, trước đây vốn có một cửa hàng buôn bán các loại con non yêu thú và trứng yêu thú nhất phẩm nhị phẩm, nhưng hiện giờ nó đã biến mất, thay vào đó là một cửa hàng dược liệu.
Lục Huyền vẫn còn nhớ rõ, sau khi bắt đầu thu hoạch quầng sáng màu trắng, hắn đã đến nơi này mua yêu thú Hồng Tu Lý và Thiết Ngao Giải của chủ cửa hàng nọ.
Có chút cảm khái vì cảnh còn người mất, hắn lại tiếp tục đi sâu vào ngõ hẻm. Vào khoảnh khắc này, dù với tu vi cảnh giới Trúc Cơ của hắn cũng không khỏi sinh ra một chút tâm tình vừa gần gũi vừa hơi rụt rè như một người lâu lắm mới về quê.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đi tới tiểu viện mình từng ở trước kia. Dừng chân trước cửa, từng viên gạch viên ngói trên bức tường viện đều mang đến cho hắn một loại cảm giác vô cùng thân thương không gì sánh được.
Linh thức vươn ra, nhẹ nhàng thăm dò vào trong đó, hành động cực kỳ bí ẩn, bên trong phòng được bố trí rất đơn giản, chỉ không có ai ở nhà.
Nửa mẫu linh điền phía sau nhà đã bị bỏ hoang, một số mảnh linh điền còn trồng vài cọng linh thực nhất phẩm, trạng thái sinh trưởng không được tốt cho lắm, mảnh linh điền còn lại thì mọc rất nhiều cỏ dại, có thể thấy chủ nhà này không am hiểu linh thực nhất đạo.
Lục Huyền đứng cách một bức tường viện, dùng ánh mắt mang đầy hồi ức cẩn thận quan sát mảnh linh điền cỏ dại um tùm bên trong, giống như đang được nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú có tu vi thấp, ngày ngày vất vả cần cù khai khẩn linh điền, cẩn thận lật từng tấc đất lên tìm kiếm từng hạt trứng dị trùng, lại nhìn thấy vị thiếu niên kia dùng động tác trúc trắc ngượng nghịu thi triển Linh Vũ Thuật, rồi mỗi ngày luôn quan tâm chú ý đến tình trạng sinh trưởng của linh thực cho đến khi quầng sáng màu trắng xuất hiện.
"Nơi bắt đầu ước mơ..." Hắn từ từ thở dài một tiếng.
"Tuy hiện tại ta đã độc chiếm một tòa sơn phong trong nội tông Thiên Kiếm Tông, các loại thuật pháp như Lĩnh Vũ Thuật, Mộc Sinh Thuật cũng thuần thục đến hạ bút thành văn, còn chăm bón gieo trồng rất nhiều loại linh thực tam phẩm, tứ phẩm thậm chí là ngũ phẩm, lục phẩm quý hiếm. Nhưng đối với ta, khoảng thời gian hạnh phúc nhất vẫn là lấy tu vi Luyện Khí tầng hai, trông nom gần một mẫu linh điền, bồi dưỡng Linh Huỳnh Thảo không phẩm cấp." Lục Huyền xúc động nói.
Hắn xoay người đi đến phía trước cửa nhà họ Trương, lại theo bản năng đưa linh thức vào thăm dò trong đó.
Ngay khi hắn định gõ cửa, ánh mắt chợt ngưng lại, vẻ mặt biến thành lạnh lùng nghiêm nghị. Theo linh thức hắn cảm ứng được, trong phòng có hai tu sĩ Luyện Khí trung cấp, nhưng không ai trong số bọn họ có khí tức thuộc về Trương Hồng, Trương Tu Viễn và Từ Uyển!
Từ kinh nghiệm từng trải qua khi còn ở giai đoạn Luyện Khí, hắn biết, nhóm tán tu trong phường thị rất ít khi thay đổi chỗ ở, bởi xét cho cùng, tán tu có tu vi thấp, năng lực bảo vệ bản thân yếu nên di chuyển chỗ ở, sẽ có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy ổn định mới là điều quan trọng nhất đối với.
Nói cách khác, một khi tán tu di chuyển khỏi nơi ở ban đầu, có nghĩa là bọn họ đã xảy ra một loại biến cố nào đó và hầu hết đều đi theo chiều hướng không tốt.
Nghĩ tới đây, linh thức của Lục Huyền tùy ý tiến thẳng vào trong viện.
"Ai đấy?" Tu sĩ bên trong khàn giọng hỏi.
Mấy hơi thở sau, cửa viện mở, một tu sĩ sắc mặt dữ tợn bước ra, một tay cầm một thanh phi kiếm nhất phẩm, còn tay kia cầm mấy tấm phù lục nhất phẩm.
Vừa trông thấy Lục Huyền, tu sĩ có khuôn mặt dữ tợn lập tức quét linh thức qua, và rất nhanh đã cảm ứng được khí tức trên người Lục Huyền sâu không lường được.
"Không biết tiền bối đại giá quang lâm nên không kịp tiếp đón từ xa, xin tiền bối thứ lỗi." Tu sĩ dữ tợn cố gắng khắc chế biểu cảm dữ tợn trên mặt mình, lại nặn ra một nụ cười nịnh nọt và ngoan ngoãn nói.
Khí tức của thanh niên trước mắt này, gã chỉ từng đứng xa xa cảm nhận được mấy lần, nó giống như đúc với khí tức của mấy vị tu sĩ Trúc Cơ trong phường thị, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
"Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, tốt nhất là ngươi nên nói thật, nếu ta phát hiện ra ngươi có giấu giếm điều gì, thì chắc chắn ngươi sẽ không gánh nổi hậu quả đâu." Lục Huyền thẳng thừng nói.
"Tiền bối cứ việc hỏi, tiểu nhân không dám che giấu chút nào." Tu sĩ dữ tợn vội vàng đáp.
"Tốt." Lục Huyền gật đầu.
"Ta hỏi ngươi, ngươi có được căn nhà này như thế nào?"
"Tiểu nhân mua từ trạm môi giới trong phường thị, kẻ kia mang đến cho người ta ấn tượng rất sâu sắc."
"Vậy chủ nhân trước kia từng ở cái nhà này đã đi đâu rồi?"
"Trước khi tiểu nhân mua nhà này, có tìm hiểu qua. Nghe nói căn cốt của nhi tử chủ nhà này không tệ, đã gia nhập vào một môn phái nhỏ rồi. Để tạo hoàn cảnh tu luyện tốt hơn cho con mình, cả nhà bọn họ đã chuyển đến vùng lân cận môn phái nhỏ kia sinh sống." Tu sĩ dữ tợn cẩn thận cân nhắc từng câu từng chữ rồi mới nói ra, chỉ sợ nói sai một chữ sẽ chọc giận Lục Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận