Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 211: Phí Bịt Miệng!

Chương 211: Phí Bịt Miệng!
Sau cái chết của con cóc màu xanh nhạt, tu sĩ liên kết tâm huyết với nó lập tức bị ảnh hưởng, khiến cho động tác của gã chậm đi khá nhiều. Con cóc do gã dày công nuôi dưỡng lại bị xử lý dễ dàng như vậy, trong lòng biết tình huống không ổn rồi, gã cố gắng chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt trên người, cấp tốc chạy trốn.
"Chết tiệt, tu sĩ Thiên Kiếm Tông này có nhiều phù lục nhị phẩm thế!"
Gã nghiến răng nghiến lợi, vốn tưởng rằng sau khi chăn nuôi ra con cóc quý hiếm kia, thì dựa vào loại năng lực thay đổi màu sắc để tự vệ cùng với độc tính của nó, bản thân đã có thể yên tâm đối phó với tu sĩ Luyện Khí cao cấp rồi. Không ngờ tên tu sĩ Thiên Kiếm Tông này lại không nói võ đức, hắn sử dụng mấy tấm phù lục nhị phẩm, đã dễ dàng đánh chết thiềm thừ độc trùng rồi.
Trong lúc gã còn mải suy nghĩ, luồng kiếm khí màu vàng óng ánh vượt quá tốc độ tưởng tượng kia, đã bắn nhanh tới phía sau lưng gã. Nhưng luồng kiếm khí ấy không trực tiếp tấn công chính diện vào phía sau lưng gã, nó lại lượn nửa vòng, rồi xuyên qua lồng ngực ngay dưới ánh mắt không thể tin được của gã.
"Đây là cảnh giới kiếm khí gì? Khoảng cách xa như vậy còn có thể chuyển sang hướng khác..." Ngay khi ý niệm này sinh ra trong đầu tu sĩ bí ẩn kia, một cây hồng châm nhỏ như sợi tóc đã đâm vào mi tâm gã, còn hung hăng xoắn một cái trong đầu, nghiền nát thức hải của gã thành từng mảnh nhỏ.
Lục Huyền rơi xuống bên cạnh tu sĩ kia, trực tiếp bổ cho đối phương một luồng kiếm khí, rồi phóng thích một tấm Khu Tà phù ra ngoài, để đảm bảo không có tà ma nào sản sinh ra. Sau đó, hắn mới thu hồi Hồng Tuyến Châm, gỡ túi trữ vật bên hông tu sĩ kia xuống.
Linh thạch, pháp khí, đan dược...
"《 Trùng Kinh 》?" Một cuốn điển tịch đã hấp dẫn lực chú ý của Lục Huyền. Ngay khi hắn định mở ra, bóng dáng của Diêu Thanh và Nghiêm Bình lại lần lượt đáp xuống bên cạnh hắn.
"Lục sư đệ ra tay thật nhanh, ta và Nghiêm sư đệ vừa nghe được tiếng động, đang định tới trợ giúp, lại phát hiện Lục sư đệ đã giải quyết xong tên tu sĩ tập kích kia rồi." Ánh mắt Diêu Thanh đảo qua, nhìn xác con cóc màu xanh nhạt không lành lặn rơi đầy mặt đất, cùng với thi hài tu sĩ chết không nhắm mắt kia, lập tức mở miệng tán thưởng.
"Không có cách nào khác, thân là một Linh thực sư, ta không thể không chuẩn bị nhiều vật phẩm phòng hộ hơn. Để đánh gục kẻ địch nhanh chóng, ta đã sử dụng vài tấm Kiếm Khí Vạn Thiên phù nhị phẩm, lần này lỗ lớn, lỗ lớn rồi! Sớm biết Diêu sư tỷ và Nghiêm sư huynh cùng chạy đến, ta sẽ không vội vàng giải quyết tên này như thế đâu." Khuôn mặt Lục Huyền lộ ra vẻ đau lòng, như thể hắn đang cực kỳ xót xa mấy tấm phù lục nhị phẩm vừa tiêu hao vậy.
"Ha ha, Lục sư đệ quá thận trọng rồi, chỉ để đối phó với một tu sĩ của tiểu gia tộc, ngươi lại sử dùng nhiều Kiếm Khí Vạn Thiên phù như vậy?" Diêu Thanh cười nói.
"Cũng đành chịu, trước tính mạng thì mấy tấm phù lục cũng không tính là gì. Huống chi tu sĩ Vạn gia này có thể điều khiển con cóc quái dị như thế, chẳng những có độc tính mạnh, còn có thể dung nhập vào cảnh vật xung quanh, đứng trước tình huống ấy, ta không thể làm gì khác ngoài vận dụng Kiếm Khí Vạn Thiên phù tấn công phạm vi lớn." Lục Huyền cười khổ đáp, không hề để lộ ra dấu vết rằng mình còn rất nhiều phù lục nhị phẩm như vậy ở trong túi trữ vật.
Hắn lấy đồ vật trong túi trữ vật của tu sĩ kia ra, rất tự nhiên để vào trong túi trữ vật của mình.
Hai người Diêu Thanh và Nghiêm Bình lẳng lặng nhìn, không mảy may nghĩ đến chuyện muốn chia miếng bánh.
Mặc dù hai người chạy tới ngay khi phát hiện ra tiếng động lạ, nhưng người đột kích kia lại do một mình Lục Huyền giải quyết, hiển nhiên bọn họ không có tư cách đi tới đòi chia chiến lợi phẩm với Lục Huyền rồi.
Huống chi tên kia chỉ là một tu sĩ xuất thân từ tiểu gia tộc, vật phẩm trên người có giá trị thế nào không cần nghĩ cũng biết, vì vậy bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú với túi trữ vật của đối phương.
Lục Huyền xử lý qua qua một chút, sau đó ba người tiếp tục đi dọn dẹp những con Nghĩ Văn Trùng còn sót lại bên trong vườn linh thực. Nghiêm Bình phụ trách tìm ra dấu vết của Nghĩ Văn Trùng, Lục Huyền và Diêu Thanh vừa ở bên cạnh tiêu diệt dị trùng bị phát hiện, vừa tuần tra xung quanh vườn linh thực.
Sau lần đánh lén không có kết quả vừa rồi, chẳng còn tu sĩ không có mắt nào dám chạy qua đây thu thập Nghĩ Văn Trùng ký sinh trên Thủy Trạch Linh Đào nữa.
Hai ngày sau, tất cả Thủy Trạch Linh Đào đều được kiểm tra cẩn thận, đảm bảo không còn Nghĩ Văn Trùng ký sinh ở trên linh thực.
Về phần Trương gia, sau khi Lục Huyền vô tình giúp bọn họ trừ khử một tên đại địch, xu thế chiến đấu của bọn họ lập tức nhanh chóng như chẻ tre, chỉ vài ngày đã giải quyết hết đám tu sĩ của Vạn gia trên một hòn đảo nhỏ khác. Tu sĩ Vạn gia người chết người bỏ trốn, sản nghiệp lưu lại đều thuộc về Trương gia.
"Diêu sư tỷ, hai vị sư huynh, cảm tạ ba vị đã hỗ trợ giải quyết vấn đề sâu bệnh của Thủy Trạch Linh Đào. Đây là một chút đặc sản, linh ngư đông lạnh và mứt làm từ Thủy Trạch Linh Đào, gia tộc ta tặng ba vị sư huynh sư tỷ mang về Thiên Kiếm Tông thưởng thức." Trải qua chuyện này, dường như gia chủ Trương gia Trương Ngọc Đường lại già đi thêm một chút, song tinh thần vô cùng phấn chấn.
Lão đưa cho ba người Lục Huyền mỗi người một hộp quà tinh xảo, cả ba không thể từ chối, đành phải nhận.
Diêu Thanh lại tế món phi chu hình thoi tam phẩm ra, Lục Huyền thả người nhảy lên chỗ trống của phi chu, một vòng bảo hộ linh khí xuất hiện, bao phủ ba người ở bên trong.
"Vù" một tiếng, phi chu bay lên trời, mọi người Trương gia bên dưới đã biến thành những chấm đen.
"Gia chủ Trương gia này ra tay thật là hào phóng." Trên bầu trời, Nghiêm Bình mở hộp quà ra xem.
Bên trong có chứa một túi linh đào được bảo quản tươi mọng, nặng chừng mấy cân. Ngoài ra còn có một chiếc hộp dài phẳng, xung quanh hộp đặt những khối băng, loại linh ngư từng mang đến ấn tượng sâu sắc cho ba người Lục Huyền đang nằm ở giữa khối băng, một luồng hơi lạnh rùng mình bốc lên. Cuối cùng là một túi vải nhỏ, bên trong túi vải chứa năm trăm linh thạch, ba người như nhau.
"Năm trăm linh thạch, hoàn toàn có thể mua được hai kiện pháp khí nhị phẩm thượng đẳng rồi, đối với tiểu gia tộc như Trương gia, đây tuyệt đối là bỏ ra vốn liếng rất lớn." Lục Huyền lắc lắc túi vải, cảm thán nói.
"Năm trăm linh thạch, trong đó có một phần là thù lao giải quyết vấn đề sâu bệnh, còn lại chủ yếu là tiền bịt miệng chúng ta."
"Vấn đề sâu bệnh xuất phát từ tu sĩ nội gián của Trương gia, mặc dù đây chỉ là vấn đề của cá nhân tu sĩ ấy, nhưng nếu bị sư thúc phát hiện rồi giận chó đánh mèo, rất có thể người sẽ hủy bỏ tư cách gieo trồng Thủy Trạch Linh Đào của Trương gia. Đối với bọn họ, chuyện này không khác gì tai họa ngập đầu, không thể không dốc hết vốn liếng, nhờ cậy chúng ta giúp Trương gia giữ kín tin tức này." Diêu Thanh đứng trên một đầu khác của phi chu, từ tốn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận