Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 225: Lại Đến Kiếm Môn Trấn!

Chương 225: Lại Đến Kiếm Môn Trấn!
"Cũng không biết cứ tiếp tục hấp thu khen thưởng tu vi từ Linh Huỳnh Thảo, thì đến cuối cùng sẽ có kết quả gì. Là đạt đến Luyện Khí tầng thứ một nghìn hay thành công đột phá đến Trúc Cơ kỳ?" Lục Huyền nghĩ thầm, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía các loại phần thưởng trong tay.
Ngoại trừ tu vi, những quầng sáng màu trắng còn lại đã mang đến cho hắn kha khá phù lục đan dược, nhưng chỉ có Kiếm Khí Vạn Thiên phù là đạt tới nhị phẩm, còn lại đều rơi vào cấp bậc nhất phẩm, mấy thứ này có vẻ hơi vô dụng đối với tu vi hiện tại của Lục Huyền.
Cũng may, phần thưởng từ sáu cây Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ cũng không tệ, bên trong có ba giọt bảo vật Thảo Linh Nguyên Dịch, hắn sẽ dùng thứ này để nuôi nấng Thảo Khôi Lỗi, nhằm gia tăng thực lực và trợ giúp nó thăng cấp đột phá.
Còn thêm một gói kinh nghiệm 《 Canh Kim Kiếm Quyết 》, hai gói kinh nghiệm đan phương Bồi Nguyên Đan.
Sau khi hấp thu hai gói kinh nghiệm đan phương, khả năng lý giải và nắm giữ quá trình luyện chế Bồi Nguyên Đan của hắn đã đạt đến cảnh giới đại thành, bất kể là tỉ lệ thành đan hay chất lượng đan dược cũng theo đó mà được cải thiện rất nhiều.
Lục Huyền sắp xếp lại gọn gàng tất cả nhóm phần thưởng trong tay mình, sau đó thu bốn mươi gốc Linh Huỳnh Thảo vào trong túi trữ vật.
Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ kia, hắn lại tiếp tục đi dò xét nhóm linh thực còn lại trong linh điền, tiện thể cũng đút cho Thảo Khôi Lỗi một giọt Thảo Linh Nguyên Dịch, nhuộm cái đầu cỏ xám thật to của nó thành màu xanh ngắt.
Sau khi hoàn thành công việc chăm cây, hắn nhanh chóng trở lại trong phòng, chuẩn bị thức ăn cho Đạp Vân Linh Miêu và ấu điểu Phong Chuẩn.
"Lục sư đệ có ở nhà không?" Đột nhiên bên ngoài viện lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Lục Huyền mở cửa viện ra, người đến là Từ Thiếu Trạch ở phía bên kia lưng chừng núi. Gã có tính cách kiên nghị, am hiểu đấu pháp, thường vì tranh đoạt chút cơ duyên mà trực tiếp đặt chính mình vào hiểm địa.
Lúc trước, khi tình cờ gặp nhau tại Tư Nông điện, Từ Thiếu Trạch còn mời hắn đi tới Tán Tu thành dọn dẹp tà ma, nhưng bị hắn từ chối.
"Thì ra là Từ sư huynh, mời vào." Lục Huyền dẫn Từ Thiếu Trạch vào trong phòng.
"Từ sư huynh về lúc nào thế? Nhiệm vụ dọn dẹp tà ma lần trước có thuận lợi hay không?"
"Cảm ơn Lục sư đệ đã quan tâm, tổng thể coi như thuận lợi. Chỉ là phía sau con tà ma trong Tán Tu thành kia còn có bóng dáng của một tên tà tu thuộc Tà Tông khác, cũng may, tên tà tu nọ đã bị ta và mấy vị sư huynh sư tỷ cùng nhau giải quyết rồi. Có hai người bởi vì chuyện này mà bị thương, nhưng may mắn là không nghiêm trọng lắm. Sau chuyến hành trình vừa rồi, ngoại trừ phần thưởng nhiệm vụ, chúng ta còn nhận được không ít thu hoạch, cho nên chút thương tổn này cũng đáng giá." Trên khuôn mặt kiên nghị của Từ Thiếu Trạch khẽ nở nụ cười, gã bình tĩnh trả lời.
"Phía sau tà ma còn có bóng dáng của tà tu thuộc Tà Tông ư? Đúng là nguy hiểm đáng sợ, may mà các ngươi đều không sao." Lục Huyền cảm khái một câu.
"Nguy hiểm thường tồn tại song song với cơ hội, chính sự xuất hiện của chúng mới giúp chúng ta có thêm thu hoạch. Mặt khác, loại trải nghiệm đấu tranh sinh tử, tranh giành cơ hội sống sót này cũng trợ giúp tu vi của bản thân tăng thêm một bước."
Trong mắt Lục Huyền "kịp thời" xuất hiện tia hâm mộ.
"Ta thật hâm mộ Từ sư huynh, sư huynh có nhiều kinh nghiệm phong phú đa dạng như vậy… Sau khi xử lý tà ma, giết chết tà tu, còn từ đó mà thu được các loại tài nguyên tu hành, không giống ta, cẩn thận thành thói, chỉ dám ở lại trong tông môn nuôi dưỡng linh thực linh thú."
“Để nhận được các loại phần thưởng bảo vật.” Đương nhiên câu sau này chỉ được Lục Huyền âm thầm bổ sung ở trong lòng chứ không nói ra ngoài miệng, những gì hắn thể hiện trước mặt Từ Thiếu Trạch toàn bộ đều là vẻ ước ao hâm mộ.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Từ Thiếu Trạch cáo từ rời đi.
Lục Huyền trở về phòng, ăn cơm, luyện công một lúc rồi để nguyên y phục trên người, cứ thế đi ngủ.
Ngày hôm sau, chờ hoàn tất quá trình chăm sóc linh thực linh điền, Lục Huyền lại lên đường, đi một chuyến tới Kiếm Môn trấn.
Bên dưới cây kiếm đá cao hàng trăm trượng ở nơi này là một khu quảng trường lát đá xanh rộng lớn. Trên quảng trường vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều tu sĩ bày sạp bán hàng.
Trong số những tu sĩ này, có đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông, cũng có những người phụ thuộc vào đệ tử nội tông bối cảnh phi phàm, còn lại đa số là tu sĩ bình thường, nghe danh mà đến hoặc tán tu tình cờ đi ngang qua.
Lục Huyền chậm rãi đi dạo giữa rất nhiều quầy hàng trên quảng trường, cẩn thận tìm kiếm mục tiêu.
Lần này, mục đích hắn ra ngoài chủ yếu là kiểm tra xem ba loại linh thực tà dị đang được gieo trồng bên trong tiểu viện kia đã phát triển như thế nào rồi, cũng tiện thể đi dạo quanh khu chợ một phen, xem có gặp được chất dinh dưỡng chúng cần hay không, đương nhiên, hắn còn muốn thu mua cả trứng trùng mà Huyền Trùng Đằng đang cần nữa. Đó là mục tiêu chủ yếu, nhưng nếu có thể gặp được một hạt linh chủng phẩm cấp cao vô danh thì không còn gì tốt hơn.
Ba loại linh thực âm phủ đang được hắn gieo trồng, có nhu cầu đặc biệt về oán hồn, xương cốt, và con ngươi tươi mới.
Xương cốt và con ngươi tươi mới tương đối dễ giải quyết, có thể lấy được chúng từ trên thân thể của yêu thú. Nhưng oán hồn là khó nhất.
Xét cho cùng, Kiếm Môn trấn cũng ở quá gần Thiên Kiếm Tông, không có tên tà tu nào dám đến bên này ngó ngàng một cái, người tới người đi đều đàng hoàng, ít nhất là nhìn bên ngoài như thế.
"Xin hỏi đạo hữu, con yêu thú này lai lịch thế nào?" Lục Huyền chỉ vào một bộ thi hài yêu thú coi như hoàn chỉnh được đặt trong gian hàng.
Bộ thi hài này được bảo quản tương đối tốt, có thể thấy trước khi chết, nó là một con báo, trên lớp da còn sót lại có những đường hoa văn màu tím, máu tươi trên miệng vết thương vừa đông lại không lâu, cho thấy bộ thi hài này còn rất mới.
"Đây là yêu thú nhất phẩm Tử Vân Báo, tốc độ cực nhanh, ta và mấy tu sĩ đồng hành phải bố trí bẫy rập, mãi mới bắt được một con, chỉ có chút đáng tiếc, là thời điểm chúng ta bắt được nó, nó cũng đã trọng thương gần chết rồi." Chủ sạp là một thanh niên hơi mập, vừa thấy trang phục đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm Tông trên người Lục Huyền, vẻ mặt hơi chút rung động, vội vàng trả lời.
"Yêu thú nhất phẩm Tử Vân Báo." Lục Huyền khẽ gật đầu, Bách Đồng Quỷ Mộc càng phát triển, yêu cầu đối với con ngươi cũng ngày càng cao. Cũng may trước mắt nó vẫn đang rơi vào giai đoạn đầu của quá trình sinh trưởng, nên con ngươi của yêu thú nhất phẩm đã đủ dùng rồi.
"Ta muốn xương cốt toàn thân Tử Vân Báo này, cùng với đôi con ngươi của nó, đạo hữu nói cái giá đi." Lục Huyền bình tĩnh nói.
"Xương cốt toàn thân cùng với con ngươi?" Phản ứng đầu tiên của thanh niên hơi mập kia chính là sửng sốt, nhưng sau đó, gã lập tức vui vẻ lại ngay. Vốn dĩ gã còn cảm thấy yêu cầu của Lục Huyền có phần hơi kỳ quái, nhưng rất nhanh, chút nghi hoặc kia đã tan biến, tất cả đều chuyển thành vui mừng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận