Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1267: Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn!

Chương 1267: Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn!Chương 1267: Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn!
“Lục lão gia, về sau ta chính là linh thú của ngươi rồi, ngươi phải để ta ăn sung mặc sướng đấy!” Tiểu bạch viên càng gọi lão gia càng thuần thục, nó ngẩng đầu nhẹ nhàng cọ vào bắp chân Lục Huyền, đồng tử trong suốt như ngọc ẩn chứa đầy khát khao cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Chuyện này ngươi không cần phải lo, ta đảm bảo ngươi sẽ sống tốt hơn đám linh thú còn lại bên trong phúc địa.” Lục Huyền tràn đầy tự tin nói. Hắn đã đào tạo linh quả nhiều năm như vậy, trong tay còn nắm giữ vài loại linh nhưỡng cao giai, thậm chí còn có phương pháp ngưng chủng Vạn Tượng Thảo rất có ích với yêu thú Yêu tộc, đương nhiên là sẽ không bạc đãi con Bạch Ngọc Kình Thiên Viên này.
Xong xuôi đâu đấy, hắn dẫn theo tiểu bạch viên trở lại Hoàn Chân Kiếm Phong.
“Thì ra động phủ của lão gia ở Hoàn Chân Kiếm Phong?” Tiểu bạch viên nhìn cảnh tượng xung quanh, không khỏi cảm khái một tiếng. “Lục sư huynh!”
“Gặp qua Lục sư huynh.”
Trên đường bọn họ gặp được vài tên đệ tử nội môn của Hoàn Chân Kiếm Phong, mọi người đều sôi nổi chào hỏi Lục Huyền. Toàn bộ đám đệ tử Kiếm Phong đầu đã biết chuyện Kiếm Chủ mang một linh thực sư vô cùng lợi hại từ Vân Hư Vực trở về.
“Lão gia nhà ta có thể diện lớn thật đấy.” Tiểu bạch viên không ngừng hoa tay múa chân, có thể cảm nhận được tâm trạng của nó đang cực kỳ sung sướng.
“Ơ? Vẫn chưa tới động phủ à?” Đi thằng một đường lên đỉnh Kiếm Phong vạn trượng, nó mới nghi hoặc hỏi.
“Động phủ ở chỗ khá cao.” Lục Huyền giải thích.
Không lâu sau, một người một viên hầu đã tiến vào trong động phủ.
“ Diện tích lớn như vậy? Không phải lão gia ngươi đã nắm được nhược điểm gì đó của Hoàn Chân Kiếm Chủ đấy chứ? Dù ngươi vừa tấn thăng cảnh giới Nguyên Anh thì cũng chưa chắc đã có được một tòa động phủ thượng đẳng với diện tích rộng lớn, linh khí nồng đậm thế này đầu!” Bạch Ngọc Kình Thiên Viên đi quanh động phủ một vòng, không khỏi kinh ngạc khen ngợi.
“Có gì lạ đâu, không nhìn xem lão gia nhà ngươi có thần phận gì ư?” Lục Huyền khẽ cười một tiếng.
“Có thể khiến Hoàn Chân Kiếm Chủ tự mình đưa ta từ Vân Hư Vực đến Động Huyền Kiếm Tông, không cho chút đãi ngộ tốt thì làm sao giữ được ta?” Ở trước mặt bằng hữu cũ, hiếm khi mới thấy Lục Huyền tỏ vẻ tuỳ tiện như hồi còn thiếu niên, cực kỳ đắc ý nói.
“Ôi chao ôi chao! Ta thật tinh mắt! Lúc lão gia còn đang ở cảnh giới Luyện Khí, ta đã thường xuyên tới thăm ngươi, kết xuống duyên phận sâu đậm! Nhờ vậy mà ngày hôm nay mới có phúc duyên thâm hậu đến mức này!” Bạch Ngọc Kình Thiên Viên nằm trên chiếc bàn đá trong sân, hai chân vắt chéo, hưng phấn cảm khái nói.
“Lúc ấy ngươi tới chơi với ta, chỉ đơn thuần là muốn ăn vụng thì có...” Lục Huyền oán thầm.
“Lão gia, con chim mập lúc trước người nuôi, cả con mèo lớn kia đâu rồi?” Tiểu bạch viên tò mò hỏi.
“Bọn chúng đều đang ở trong một khu động phủ khác tại Vân Hư Vực, chờ thời cơ thích hợp ta sẽ dẫn bọn chúng đến Kiếm Tông này.” Lục Huyền biết nó đang hỏi Phong Chuẩn và Đạp Vân Linh Miêu. Còn nhớ lúc ấy tiểu bạch viên và tiểu loan điểu thường xuyên tới ăn ké linh quả, nhiều lần qua lại nên đã xây dựng nên mối giao tình sâu đậm với mấy con linh thú trong động phủ của hắn rồi.
“Dù chúng đi theo lão gia lâu nhất nhưng thực lực vẫn hơi kém một chút, chờ sau khi chúng tới đây ta sẽ làm lão đại, thay lão gia trông coi chúng thật tốt.” Tiểu bạch viên nói ra suy nghĩ của mình. “Ngươi chưa chắc đã quản được tất cả đám linh thú kia đâu.” Nghe vậy, Lục Huyền không nhịn được cười nói. Trước không nói đến con tà ma Nhục Linh Thần cấp Tai có thực lực khó lường và tiểu Thiên Thủ Ma cực kỳ hiếu chiến kia, chỉ tính riêng Lôi Long Hống và Thanh Nhạc Lân cũng chưa chắc tiểu bạch viên đã đánh thắng được. “Thật không? Còn có đám đồng bạn linh thú khác sao?” Bạch Ngọc Kình Thiên Viên xoay người lại, trong đôi mắt trong suốt như ngọc lập tức tỏa ra chiến ý nồng đậm. “Rất đơn giản! Ta đánh phục tất cả chúng nó là được!” Nó nói với giọng điệu cực kỳ tự tin.
“Dùng linh quả bịt miệng trước đi, ta thấy ngươi đánh với con hổ yêu kia cũng chỉ ngang tay thôi.”
“Đấy chẳng qua là ta chơi cùng với nó thôi, nếu muốn đánh con hổ yêu kia thật, hừ, cứ nhìn thấy nó lần nào là đánh lần ấy.” Tiểu bạch viên khẽ vung vẩy mộc côn trong tay lên, hừ lạnh một tiếng. “Được rồi được rồi!” Lục Huyền vội vàng lên tiếng trấn an.
Bạch Ngọc Kình Thiên Viên xuất hiện khiến khu động phủ của hắn trở nên náo nhiệt hơn hẳn, tâm trạng của hắn cũng vui vẻ hơn nhiều. “Đúng rồi lão gia, quên nói với ngươi chuyện này!” Tiểu bạch viên thò tay ra sau lưng sờ mó, ba hạt linh chủng Tâm Viên Quả lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay nó.
“Ba hạt linh chủng Tâm Viên Quả này là thứ lão già kia để lại cho ta, lão gia là linh thực sư, ta giao chúng lại cho ngươi đấy! Chờ có Viên Ma Tửu mới, ta muốn uống thật no trước tiên!”
Không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy?
Lục Huyền nhìn ba hạt linh chủng Tâm Viên Quả trước mặt, trong lòng vui vẻ vô cùng. Hắn vẫn luôn nhớ thương về phối phương Viên Ma Tửu bên trong quầng sáng của Tâm Viên Quả, giờ lại có được tài liệu chủ yếu của loại linh nhưỡng này, vậy thì chờ linh quả thành thục là có thể ủ chế ra không ít Viên Ma Tửu rồi.
“Nhất định nhất định rồi.” Hắn cười cười, trực tiếp hứa hẹn với Bạch Ngọc Kình Thiên Viên.
"Lão gia, vất vả rồi, mời uống trà." Lục Huyền mới từ trong linh điền trở về, Bạch Ngọc Kình Thiên Viên đã bưng một chén linh trà nóng hôi hổi đi tới trước người hắn.
"Tên tiểu tử này, vì miếng ăn mà còn biết hầu hạ người khác." Lục Huyền âm thầm thấy buồn cười.
Ngay sau đó, trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một hạt sen màu trắng bạc, hạt sen hóa thành một đường cong tuyệt vời, rơi vào trong miệng tiểu bạch viên.
Lại nói, từ sau khi tiểu bạch viên tiến vào động phủ của hắn, trở thành linh thú hộ viện đến nay, đã được hơn một tháng rồi.
Trong khoảng thời gian này, động phủ náo nhiệt hơn bình thường không ít, thậm chí tiểu bạch viên còn học được các loại thủ đoạn hầu hạ người khác, mà thời điểm Lục Huyền ra ngoài, thực hiện rất tốt chức trách giữ nhà hộ viện của mình.
Chờ Lục Huyền từ trong linh điền trở về, là có thể uống được một ngụm linh trà vừa pha xong, khiến hắn cực kỳ hài lòng. Hắn ngồi trong sân, vừa chậm rãi uống linh trà, vừa quan sát biển mây cuồn cuộn không ngớt phía dưới. "Lục sư điệt, có ở trong động phủ không?" Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai hắn. "Lục Huyền xin chào Nguyên sư thúc." Lục Huyền vội vàng đứng dậy, bay tới cửa động phủ, nghênh đón Nguyên Dung tiến vào.
"Không quấy rầy sư điệt tu hành chứ?” Nguyên Dung mỉm cười hỏi.
"Ta vừa mới từ linh điền trở về không lâu, còn chưa đi tu hành." Lục Huyền vội vàng nói.
"Lần này ta tới đây là có chuyện muốn tìm sư điệt hợp tác. Chắc hẳn sư điệt ngươi cũng rõ ràng, Kiếm Tông có tới chín tòa Kiếm Phong, mặc dù chúng ta thuộc cùng một tông môn, nhưng không thể đối đãi ngang hàng được, hoặc ít hoặc nhiều thì ngoài sáng trong tối vẫn có không ít cạnh tranh. Mà ngoại trừ so đấu thực lực của tu sĩ từng cảnh giới ra, chúng ta còn có thể so sánh về các phương diện tu hành bách nghệ khác nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận