Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 425: Đa Cốt Tiễn Ngư!

Chương 425: Đa Cốt Tiễn Ngư!
Thạch Trọng thấy Lục Huyền xách hải ngư trên tay, lông mày khẽ nhướng lên.
"Kỹ thuật của Lục đạo hữu không tệ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã câu được một con hải ngư rồi. Dưới đáy biển có rất nhiều mạch nước ngầm, những con hải ngư này đều rất xảo quyệt, muốn dùng lưỡi câu trực tiếp câu chúng nó lên là chuyện rất khó làm, chỉ có thể lẳng lặng chờ chúng cắn câu. Nếu không có kinh nghiệm, lâu ngày chưa câu được con hải ngư hải thú nào cũng không phải chuyện hiếm." Thạch Trọng khoe khoang mỉm cười.
"Thạch đạo hữu quá khen, ta còn kém ngươi nhiều lắm." Lục Huyền trả lời qua loa một câu, sau đó lại tiếp tục đi tới trên lầu gỗ.
Trong tích tắc khi con hải ngư nọ cắn câu, hắn đã biết được thông tin chi tiết về nó rồi. Vì vậy, hắn có đủ tự tin để tìm ra loại mồi thích hợp nhất cho các loại hải ngư, cùng với đủ các thói quen tập tính của chúng.
Lần này, hắn quyết định đổi mồi, cầm một con yêu trùng màu đen hình cái vòng ra khỏi hộp bạch ngọc, cẩn thận móc nó vào lưỡi câu rồi ném vào trong nước biển.
Không lâu sau, dây câu khẽ run lên, Lục Huyền dùng linh thức thăm dò vào trong nước, một con hải ngư với những chiếc gai nhỏ dài dọc theo phần lưng của thân thể thuôn dài, nó đang liên tục chần chừ vây quanh yêu trùng.
Hắn ngưng tụ tâm thần, một ý niệm hiện lên trong đầu.
【Yêu thú nhị phẩm Đa Cốt Tiễn Ngư, tốc độ ở trong nước cực nhanh, khi gặp nguy hiểm, những chiếc gai xương trên lưng sẽ bắn ra như những mũi tên sắc nhọn, lực công kích tương đương với pháp khí nhị phẩm phổ thông.】
【Thích ăn yêu trùng tươi sống ở trạng thái chuyển động, sức sống của yêu trùng càng mạnh, càng tươi mới và tốc độ di chuyển càng nhanh thì càng có lực hấp dẫn với Đa Cốt Tiễn Ngư.】
"Cho dù kinh nghiệm có phong phú đến đâu, thì cũng không địch lại phần mềm hack trong tay ta." Lục Huyền âm thầm cảm thán một câu, sau đó truyền âm cho Thạch Trọng ở cách đó hơn chục trượng.
"Thạch đạo hữu, linh thức của ta cảm nhận được có một con linh ngư đặc thù đang cắn con mồi là yêu trùng ta vừa thả xuống dưới biển."
"Linh ngư đặc thù? Mồi câu bằng yêu trùng?" Thạch Trọng nắm bắt được hai từ ngữ then chốt trong lời nói của Lục Huyền.
"Là một con hải ngư thuôn dài mọc đầy gai xương khắp thân ư?" Trong giọng điệu của gã có mang theo ba phần phấn khích.
"Dáng vẻ của nó gần giống với Thạch đạo hữu mô tả." Linh lực của Lục Huyền lại thẩm thấu xuống dưới, dọc theo dây câu, trực tiếp khống chế con yêu trùng hình vòng tròn trên lưỡi câu đang bơi tới bơi lui trong nước.
"Đó là hải ngư nhị phẩm Đa Cốt Tiễn Ngư, tốc độ cực nhanh, rất khó câu được, Lục đạo hữu hãy chú ý giữ ổn định, ta tới giúp ngươi ngay đây." Thạch Trọng lập tức giao cây cần câu trân quý được chế tạo từ linh mộc tam phẩm cho một vị tu sĩ Luyện Khí cấp cao bên cạnh, rồi sốt ruột vội vàng chạy tới.
Dưới nước biển, tốc độ di động của yêu trùng đột nhiên tăng nhanh, Đa Cốt Tiễn Ngư vốn đang kiềm chế ham muốn cũng không nhịn được cám dỗ, trực tiếp nhào tới cắn yêu trùng một miếng. Đột nhiên trong miệng truyền đến một cơn đau nhức, luồng linh lực rất nhỏ nhẹ nhàng xuyên vào bên trong cơ thể nó, tiếp theo là một luồng lực lượng khổng lồ ập tới, trong nháy mắt đã kéo nó lên.
"Lục đạo hữu, đưa cần câu cho ta." Thạch Trọng rón rén đứng phía sau Lục Huyền, truyền âm nói.
Gã nhìn Lục Huyền mạnh mẽ nhấc cần câu Đồng Cốt Trúc lên, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Chỉ nghe "Bộp" một tiếng, một con hải ngư đầy gai xương sắc nhọn ướt dầm dề đã rơi xuống trước mặt gã.
"Ngươi... Ngươi câu được nó lên rồi?" Thạch Trọng vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lục Huyền.
"Ta cảm ứng được con Đa Cốt Tiễn Ngư này đã mắc câu, sợ để lỡ thời cơ tốt nhất nên chủ động kéo nó lên luôn, không ngờ lại thật sự câu được nó." Lục Huyền mỉm cười đáp.
"Lục đạo hữu thật là may mắn. Muốn câu được loại Đa Cốt Tiễn Ngư này cần phải dùng mồi câu bằng yêu trùng, chứ những loại mồi câu khác không có bất kỳ sức hấp dẫn nào với chúng, hơn nữa mồi phải nằm ở trạng thái chuyển động, nếu không chúng sẽ cho rằng đó là vật chết."
Một sợi dây thừng đen nhánh bay ra khỏi ống tay áo của Thạch Trọng, ngay lập tức trói chặt con Đa Cốt Tiễn Ngư đã mất nửa bản lĩnh khi ở trên cạn, giao cho một tu sĩ Luyện Khí cấp cao mang về trong ao nước.
"Thì ra là thế, Lục mỗ thụ giáo." Lục Huyền cười tủm tỉm.
Có thể tìm tòi ra được loại mồi mà Đa Cốt Tiễn Ngư nhị phẩm này yêu thích, đồng thời hiểu rõ tập tính thích mồi câu chuyển động nữa, điều này đã cho thấy Thạch Trọng có kinh nghiệm rất phong phú trên phương diện này.
Nhưng chút kinh nghiệm này lại có chút không đáng chú ý trước bàn tay vàng của Lục Huyền hắn.
Chờ Thạch Trọng rời đi, Nguyệt Hoa Châu lặng lẽ xuất hiện trong ống tay áo Lục Huyền. Ánh trăng trắng bạc từ cổ tay áo lan tràn ra, rơi xuống cơ thể mấy con yêu trùng trong hộp ngọc.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, lại cộng thêm Lục Huyền cố ý che đậy, lũ yêu trùng trong hộp ngọc kia nhanh chóng hồi phục và trở nên cực kỳ sống động không gì sánh được chỉ sau khoảng chục hơi thở.
Những con yêu trùng này vốn được đặt bên trong hộp ngọc khá lâu, đã rơi vào tình trạng ngoắc ngoải, sau khi móc trên lưỡi câu, sẽ trực tiếp biến thành hấp hối, vì thế mà khả năng dụ dỗ Đa Cốt Tiễn Ngư đã nhanh chóng giảm hơn một nửa.
Hiện giờ, chúng được Lục Huyền dùng Nguyệt Hoa Châu khôi phục sinh lực về trạng thái bình thường, sau đó mới được dùng chúng để câu Đa Cốt Tiễn Ngư trong biển.
Yêu trùng vốn đang khỏe mạnh, bị móc trên lưỡi câu, toàn thân đau đớn, nó lập tức vùng vẫy thật mạnh ở trong nước, thể hiện ra sức sống dồi dào.
Mức độ tươi sống của yêu trùng đã gấp chục lần trước đó, chỉ chốc lát sau, vài con Đa Cốt Tiễn Ngư đã bị hấp dẫn lại gần.
Lục Huyền nhanh chóng chớp lấy cơ hội thoáng qua này, nhân lúc Đa Cốt Tiễn Ngư vừa cắn yêu trùng, hắn lập tức vung cần câu Đồng Cốt Trúc thật mạnh.
"Con thứ hai rồi." Ở đằng xa, Thạch Trọng chú ý tới động tĩnh bên phía Lục Huyền, trong lòng âm thầm đếm.
Con Đa Cốt Tiễn Ngư nhị phẩm vừa được Lục Huyền xách lên, trực tiếp biến con hải ngư nhất phẩm vừa bị gã câu trúng thành thứ râu ria không đáng kể.
"Con thứ ba! Làm sao có thể nhanh như vậy?" Khi Thạch Trọng đang móc mồi lên lưỡi câu, lại cảm nhận được Lục Huyền bên kia vừa câu lên một con Đa Cốt Tiễn Ngư khác, lưỡi câu trong tay gã khẽ run, suýt chút nữa đã cứa vào lòng bàn tay gã.
"Lại thêm một con! Đa Cốt Tiễn Ngư không đáng tiền đến thế sao?" Vừa mới quăng cần xuống biển, chưa kịp ngồi nóng mông, gã lại phát hiện Lục Huyền vừa câu được một con Đa Cốt Tiễn Ngư nhị phẩm, điều này làm gã hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi nữa.
Gã vội vàng bay như tia chớp đến tòa lầu gỗ của Lục Huyền, hít một hơi thật sâu và kính cẩn thi lễ nói: "Lục đạo hữu, ta muốn học câu cá!"
Trông thấy Thạch Trọng kính cẩn muốn học câu cá với mình như vậy, Lục Huyền cũng có chút sửng sốt.
"Thạch đạo hữu đừng khách khí như vậy, ta chỉ may mắn mà thôi. Trước đây, ta vốn không có kinh nghiệm câu hải ngư hải thú, lần này liên tục câu được vài con Đa Cốt Tiễn Ngư như vậy, có lẽ là quầng sáng cho người mới trong truyền thuyết." Lục Huyền đỡ Thạch Trọng đứng lên, nhẹ nhàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận