Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 864: Nguy Cơ Ấn Tàng!

Chương 864: Nguy Cơ Ấn Tàng!Chương 864: Nguy Cơ Ấn Tàng!
Dường như người này rất ít khi mở miệng nói chuyện, bởi vậy khi nhìn về phía Lục Huyền, dù đổi phương đã cố nặn ra một nụ cười hiền lành, nhưng vẫn có phần cứng ngắc.
"Bái kiến Vương đạo hữu." Lục Huyền chấp tay thi lễ.
Ba người đứng chung một chỗ, hắn và Ngọc Lâm tán nhân trao đổi kinh nghiệm bổi dưỡng linh thực một phen, môi người đều nhận được ích lợi không nhỏ.
Không bao lâu sau, yến hội chính thức bắt đầu. Hình Côn đứng lên bục, đọc một đoạn diên văn đơn giản.
Rất nhanh, đã có đủ các loại món ăn mỹ vị và quý hiểm được đưa lên. Chúng đều được chế biến từ đủ các loại thịt yêu thú bình thường khó mà thưởng thức được, từ những loại bay lên trời, chạy trên đât hay bơi trong nước, đều có đủ, lại cộng thêm thủ đoạn nâu nướng cực kỳ cao minh.
Lục Huyền há miệng ăn từng miếng lớn, coi như hôm nay có lộc rồi, hắn nhất định phải đánh chén một bữa no nê.
Trong lúc thưởng thức mỹ vị, lại có giao nhân, bạng nhân thay nhau lên đài biểu diễn, bô cục hoành tráng, nội dung phong phú, có thể coi bữa tiệc này chính là một hồi thịnh yên mang đền cho khách khứa trải nghiệm tuyệt vời đạt tới trình độ cực hạn cả về phần nghe lân phần nhìn.
"Hả?" Lục Huyền đang hưởng thụ mỹ vị, đồng thời cũng quan sát biểu diên, đột nhiên hãn lại phát hiện một ánh mắt xa lạ vừa rơi thăng xuống người mình.
Thật ra chuyện người khác quan sát hắn cũng chẳng có gì kỳ quái, nhưng linh thức của hăn lại nhạy cảm phát hiện được một chút ác ý như có như không trong tầm mắt kia. Có cảm giác chủ nhân của ánh mắt ây đang đánh giá một món ăn mỹ vị chứ không phải một tu sĩ bằng xương bằng thịt, thậm chí bên trong ánh mắt kia còn ẩn chứa cảm giác tham lam lại cực kỳ có tính xâm lược.
Hắn giả vờ lơ đãng quét linh thức qua chung quanh một hổi, nhưng không phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào, cũng chăng biêt từ bao giờ ánh mắt ác ý mới rơi xuông người hắn đã bị thu lại rồi.
Cùng thời điểm này, ở trong một góc đại sảnh, một tu sĩ ngổi dưới đât như một ngọn núi thịt đang thưởng thức khúc xương yêu thú trong tay. Bông nhiên, trong lòng bàn tay gã chợt xuất hiện một cái khe quái dị. Ngay sau đó, một cái lưỡi thật dài màu xám đen giống như xúc tu châm rãi vươn ra, liễm láp hai bên vêt nứt.
"Đúng là mùi vị của Thái Tuế Nhục?" Tu sĩ có thân hình như núi thịt kia lập tức giấu kín khe nứt không để lại một dẫu vềt gì, trong lòng lặng yên tự hỏi.
"Không thể giả được, hơn nữa nhìn tình hình này, có khả năng là đối phương vân chưa hoàn toàn tiêu hóa được nó. Nêu ăn được hắn, cũng tương đương với chính chúng ta đã được thưởng thức Thái Tuế Nhục rồi."
"A?! Không chịu nổi nữal Ta muốn ăn! Muốn lập tức ăn ngay!" Đầu lưỡi màu xám đen chảy ra một dòng nước bọt màu đen đặc, bày ra dáng vẻ khó có thể chịu đựng được nữa. "Không biết tình huống vừa rồi là gì? Là có tu sĩ tu luyện công pháp tà đạo vô tình quét linh thức qua, hay có người đã sinh ra ý đồ xấu với ta rồi?" Sau khi ác ý vừa bị phát hiện kia biến mất, trong lòng Lục Huyền đã âm thầm sinh ra cảnh giác. Nhưng hiện tại, bản thân đang ở trong động phủ của một vị Tỉnh Sứ Kết Đan hậu kỳ, cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều như vậy, hắn lại an tâm hưởng thụ mỹ thực của yến hội.
"Lục đạo hữu." Đang lúc hắn vui vẻ hưởng thụ thịt yêu thú thuộc tính thủy đặc biệt ở bên trong động phủ dưới nước này, đột nhiên một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai Lục Huyền.
Hắn nhìn theo hướng ấm thanh phát ra, chỉ thấy một vị nữ tử mặc áo trăng, thanh nhã tú lệ đang mỉm cười nhìn mình. Sau lưng nữ tử này còn có hai thanh niên tuần tú khác, tất cả đều bày ra khí độ bất phàm, phong thái nhanh nhẹn. Ba người bọn họ đều có tu vi Kết Đan sơ kỳ,. vừa nhìn đã biết lai lịch không thể khinh thường.
"Chính là tại hạ, không biết đạo hữu xưng hô như thể nào? Tìm Lục mô có chuyện gì quan trọng?” Lục Huyền mỉm cười nói.
"Tại hạ Hình Yên Nhiên, đây là hai vị đồng môn của ta."
"Hóa ra là ba vị đạo hữu của Ly_ Dương Đạo Tông, thất lê thât lê. " Lục Huyển nghiêm mặt đáp lời. Trên đường tới đây, từ trong miệng Diệp Huyền Ngân, hắn đã biêt được Hình Côn có một nữ tử, thiên phú xuất chúng, đã bái vào tông môn lớn nhất Ly Dương cảnh này, Ly Dương Đạo Tông.
Hắn ở trong Lôi Hỏa Tinh Động đã được mây năm, lại trở thành khách khanh của Hải Lâu thương hội, đương nhiên cũng biết rõ sự đáng sợ của thế lực lớn có thể xếp thứ hai tại Ly Dương cảnh này, thậm chí càng hiểu bọn họ mạnh hơn Thiên Kiềm Tông ngày trước kia không biết bao nhiều lần.
Mà Ly Dương Đạo Tông đã ngồi vững tại địa vị đệ nhât đại tông môn ở Ly Dương cảnh này không biết mấy ngàn năm rồi, khăng định là nội tình cực kỳ sâu xa, không phải thứ mà một tán tu linh thực sư như hắn hiện tại có khả năng tưởng tượng được.
"Sở dĩ tới tìm Lục đạo hữu là vì Yên Nhiên có trồng một loại linh thực trong động phủ, ngày bình thường đều cực kỳ yêu thích, nhưng gần đây cũng không biết như thề nào, đột nhiên gồc linh thực kia lại phát sinh di biển, càng ngày càng ôm yếu gầy mòn. Nghe nói Lục đạo hữu ngươi có tạo nghệ rât sâu trên linh thực nhất đạo, chúng ta mới tới tìm đạo hữu ngươi nhờ trợ giúp. " Hình Yên Nhiên dịu dàng nói.
Nghe đến đây, mặc dù hai gã đồng môn phía sau nàng không nói gì thêm, nhưng nhìn nét mặt của bọn họ lại mơ hổ cảm nhận được một loại nôn nóng, không kiên nhân. Thấy Lục Huyền cứ một mực trầm ngâm không nói, một vị thanh niên có khí chất hơi âm trầm trong hai người này, không nhịn được lên tiếng nói: "Hình sư muội, hà tât phải tìm một tên tán tu ở nơi này đi xem xét vấn để linh thực cho ngươi ? Còn không bằng đi tìm một vị sư huynh tỉnh thông linh thực từ trong tông môn rồi mời đối phương tới đây giúp đỡ, nhãt lao vĩnh dật, giải quyết triệt để cho xong.” “Thêm nữa, phần lớn đám người ở bên trong Thiên Tinh Động này đều là tán tu, chỉ cần nghe đến thân phận của bọn họ cũng biết chẳng có mây người thật lòng yêu thích linh thực rồi, nói gì tới chuyện giải quyết vấn để linh thực cho ngươi?" "Trương sư huynh nói quá lời rồi." Y cười trên mặt Hình Yên Nhiên thoáng thu lại: "Lục đạo hữu có thể dựa vào thân phận linh thực sư để tạo ra thanh danh lớn như vậy ở Thiên Tinh Động, thì rất có khả _ năng tạo nghệ trên linh thực nhât đạo của hăn hoàn toàn không thua kém sư huynh trong môn phái chúng ta. Huồng hổ, Đạo Tông cách Hắc Thủy Tinh Động xa xôi như thể, chúng ta phải đi mời một vị sư huynh tỉnh thông linh thực tới đây, đúng là quá mức rắc rồi. "
"Lục đạo hữu, lời của sư huynh Yên Nhiên đều xuất phát từ sự vô tâm chứ không có lòng dạ nào cả, kính xin đạo hữu chớ trách."
"Không sao, Lục mô đúng là một tán tu linh thực sư, đây là chuyện mà mọi người đều biết." Lục Huyền khoát tay áo nói: "Chăng hay Hình đạo hữu đã từng tới tìm Ngọc Lâm tán nhân ở Thanh Mộc Tinh Động chưa? Nàng có thiên phú đặc biệt trên linh thực nhãt đạo, hắn là có thể dễ dàng giải quyết vấn để linh thực của đạo hữu hơn."
"Mấy ngày trước, ta đã để Ngọc Lâm tán nhân qua chô ở của mình nhìn một chút rồi, đáng tiếc là nàng không tìm được manh mãi. "
Lục Huyền nghe vậy, cũng nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vậy ta sẽ theo Hình đạo hữu đi xem gôc linh thực kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận