Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 310: Lãng Nguyệt Phúc Địa!

Chương 310: Lãng Nguyệt Phúc Địa!
Mọi người đều có thành tựu không nhỏ trong lĩnh vực bồi dưỡng linh thực linh thú, bởi vậy cả nhóm đến với tiểu hội này với tâm thế là tận tình trao đổi những kinh nghiệm có liên quan đến thứ bọn họ tâm đắc cho nhau.
Lục Huyền đã nhận được rất nhiều lợi ích từ đó, mấy vị đồng môn này đã nhập môn từ nhiều năm trước, lại có những hiểu biết thâm sâu về linh thực linh thú, đã tích lũy được rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm, giúp hắn học hỏi được kha khá những bí quyết xử lý vấn đề vô cùng hữu ích.
Mà Lục Huyền lại thỉnh thoảng chêm vào một - hai câu cũng khiến cho ánh mắt của mọi người lập tức sáng ngời.
Mặc dù tri thức về linh thực hắn đang nắm giữ không nhiều như vậy, nhưng hắn lại hiểu biết khá nhiều về bản chất có liên quan đến linh thực, nhất là phương pháp bồi dưỡng, cứ phải gọi là mạnh như nước trút từ trên cao xuống, trực tiếp giúp cho mọi người bỗng nhiên hiểu ra..
"Ta đã sớm nghe nói Lục sư đệ đi Thanh Linh bí cảnh, sau đó trực tiếp giải quyết được chấp niệm trước khi lâm chung của Thanh Huyền Lộc ngũ phẩm, vốn dĩ ta còn bán tín bán nghi, nhưng tới hôm nay gặp mặt rồi mới biết, đúng là Lục sư đệ có thiên phú độc nhất vô nhị trên linh thực nhất đạo."
"Đúng vậy, nghe danh không bằng gặp mặt."
"Nếu Lục sư đệ có thời gian, mời ngươi tới động phủ nhỏ của ta một chút, chúng ta có thể giao lưu sâu sắc hơn."
Lục Huyền vội vã xua tay: "Không dám nhận không dám nhận, chư vị sư huynh sư tỷ khen nhầm rồi."
Hắn chưa bao giờ giấu giếm bản lĩnh có liên quan đến linh thực linh thú của mình, chỉ giấu rất kỹ tu vi và nhiều món bảo vật đến từ quầng sáng khác mà thôi. Càng để lộ năng lực trên phương diện linh thực linh thú, càng dễ dàng tiếp xúc với những tu sĩ cao tầng của tông môn, từ đó nhận được càng nhiều cơ duyên trân quý hơn.
Nếu trước đó, hắn không giúp Dương Khánh Phong giải quyết vấn đề chán ăn của Mặc Lân Giao, thì sau này làm sao có cơ hội gặp được đệ tử chân truyền Cát Phác, càng đừng nói đến chuyện tiến vào Thanh Linh bí cảnh kia.
Mà không trải qua những cuộc gặp gỡ sau này, hắn cũng sẽ bỏ lỡ những món bảo vật quý báu như Kiếm Lệnh và Thanh Mộc Nguyên Khí.
"Lục sư đệ đã gia nhập vào môn hạ của vị Kết Đan chân nhân nào trong nội tông chưa? Nếu chưa, ta có thể tiến cử sư đệ với sư phụ ta." Mọi người khiêm tốn khen ngợi lẫn nhau vài câu, sau đó một vị tu sĩ trung niên có dung mạo bình thường lên tiếng hỏi.
"Đa tạ ý tốt của sư huynh. Sau khi ta tấn chức đệ tử nội môn, cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn quyết định sẽ tự mình tu hành. Ta lười biếng quen rồi, không chịu được ràng buộc." Lục Huyền lộ vẻ mặt áy náy trả lời.
Trên thực tế, sau khi bái nhập làm môn hạ của tu sĩ Kết Đan, chẳng những sẽ được tu sĩ Kết Đan chỉ điểm tu hành, còn có bối cảnh vững chắc hơn, thế nhưng, lựa chọn này cũng có ưu điểm và nhược điểm riêng, ưu điểm thì rõ như ban ngày rồi, còn nhược điểm, chính là tu sĩ nọ sẽ gặp phải ngăn cản trên khá nhiều khía cạnh khác. Vì vậy, Lục Huyền quyết định vẫn một thân một mình thì hơn.
Dựa lưng vào đại tông môn như Thiên Kiếm Tông là đủ rồi, dù sao hiện tại hắn cũng không phải là tán tu bình thường, hắn có hai con linh thú hộ tông đang trong thời kỳ phát triển làm chỗ dựa, mà bản thân hắn cũng đang dần dần thể hiện ra giá trị của mình bên trong Kiếm đường rồi, phải biết rằng Kiếm đường chính là một trong số những bộ phận quan trọng của tông môn.
Về phần tài nguyên hay công pháp gì gì đó, Lục Huyền phỏng đoán, có lẽ giá trị của chúng còn không bằng phần thưởng tới từ quầng sáng khi hắn tự gieo trồng một gốc linh thực phẩm cấp cao.
"À đúng rồi, mọi người có nghe thấy gì chưa, một trong ba đại phúc địa của tông môn là Lãng Nguyệt phúc địa sẽ mở cửa sau chừng nửa năm nữa."
"Thật sao?"
"Ta nghe tin tức này từ trong miệng một vị đệ tử chân truyền đó, chắc là thật rồi."
"Xem ra phải nghĩ cách lấy được một tấm Kiếm Lệnh thôi."
"Cái đó là đương nhiên rồi, dù sao nó cũng là phúc địa của tông môn, bí cảnh phổ thông không thể so sánh được."
"Khắp nơi bên trong đều là cơ duyên, nếu vận khí tốt, còn có thể lấy được linh chủng thượng cổ hoặc trứng linh thú thượng cổ. Huống chi, phúc địa này còn có Kết Đan chân nhân trấn thủ, tiến vào gần như sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, cơ hội như vậy tuyệt đối không thể bỏ lỡ được."
Vừa nghe tiến vào phúc địa có thể tìm thấy các loại linh chủng thượng cổ hay trứng phôi thai của linh thú thượng cổ, Lục Huyền lập tức cảm thấy khao khát vô cùng: "Chư vị sư huynh sư tỷ, sư đệ vừa mới tấn chức đệ tử nội môn không lâu, các vị có thể nói tường tận cho ta về chuyện có liên quan đến phúc địa được không?"
Liễu Tố nghe vậy thì mỉm cười, chậm rãi đáp: "Phúc địa là một tiểu thế giới độc lập, nằm bên ngoài Tu Hành giới, phía trên nó là động thiên. Chắc hẳn Lục sư đệ đã từng có kinh nghiệm tiến vào bí cảnh nào đó rồi chứ? Phần lớn những bí cảnh này đều là nơi bị bỏ quên hoặc mảnh nhỏ của phúc địa có liên kết với Tu Hành giới. Bên trong bí cảnh đã có rất nhiều bảo vật rồi, nên không cần phải nói tới phúc địa."
"Hiện nay, tông môn đang nắm giữ ba khu phúc địa, mỗi một khu đều có Kết Đan chân nhân phụ trách quản lý. Bởi vì không gian bên trong phúc địa không quá ổn định, nếu tu sĩ thường xuyên tiến vào có thể dẫn tới ảnh hưởng bất lợi, vì vậy cứ cách khoảng từ mười đến hai mươi năm, một trong số ba khu phúc địa này sẽ được mở một lần. Nửa năm sau, Lãng Nguyệt phúc địa, một trong ba khu phúc địa của tông môn sẽ được mở ra."
"Thì ra là thế." Lục Huyền khẽ gật đầu.
"Vậy điều kiện để tiến vào phúc địa là gì? Liệu đi vào trong đó có gặp phải tà ma yêu thú gây nguy hiểm đến tính mạng hay không?" Hắn lập tức hỏi một vấn đề mà mình quan tâm nhất.
"Trong phúc địa tồn tại có tà ma yêu thú, tông môn để cho chúng ta tiến vào cũng vì muốn dựa vào lực lượng của chúng ta để dọn dẹp chúng, nhưng những con tà ma yêu thú này cũng mang đến uy hiếp bao nhiêu đâu. Hơn nữa, còn có Kết Đan chân nhân thường xuyên chú ý đến tình huống bên trong phúc địa, có khả năng những tu sĩ đi thăm dò nơi này sẽ gặp phải tình huống khiến mình bị thương nhưng không phải lo lắng đến tính mạng. Khi tìm được cơ duyên, giữa nhóm đồng môn còn có thể phát sinh tranh đấu, cướp đoạt lẫn nhau, nhưng đều đến một điểm nhất định là dừng. Dù sao tất cả cũng là đệ tử nội môn, ở trong tông môn với nhau, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần thiết phải xuất hiện cục diện cực đoan như ngươi chết ta sống, lại cộng thêm sư thúc Kết Đan ở đằng sau nhìn chằm chằm vào, ngộ nhỡ bị phát hiện bản thân vừa vi phạm giới luật của tông môn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Thấy Lục Huyền vẫn còn trầm ngâm suy nghĩ, một tu sĩ trung niên ở bên cạnh lại lên tiếng nói: "Tuy khắp nơi bên trong phúc địa đầy rẫy cơ duyên, nhưng đệ tử nội môn phổ thông muốn tìm được các loại bảo vật như linh chủng thượng cổ, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Loại bảo vật quý hiếm này thường nằm ở những khu vực kỳ dị, có cơ quan và trận pháp phòng hộ thiên nhiên, bình thường rất khó tiến vào được. Chỉ có những tu sĩ Trúc Cơ bối cảnh hùng hậu, lại lấy được tin tức và bảo vật có liên quan từ chỗ trưởng bối hoặc sư phụ của mình, mới khiến cho độ khó khi đạt được chúng giảm đi rất nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận