Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 550: 《 Thuấn Tiễn Thuật 》

Chương 550: 《 Thuấn Tiễn Thuật 》
Nửa ngày sau, Lục Huyền quay về động phủ, trong tay cầm một miếng ngọc giản màu tro đen. Hắn đã bỏ ra xấp xỉ ba trăm Kiếm Ấn để trao đổi lấy miếng ngọc giản này, bên trong có ghi chép một môn thuật pháp tên là 《 Thuấn Tiễn Thuật 》.
Phẩm cấp của loại thuật pháp này là tam phẩm, sau khi luyện tập thành công, có thể trong chớp mắt kích phát ra những mũi tên linh lực vô hình, đòn tấn công mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, có thể bắn ra từ nhiều góc độ khác nhau, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Lục Huyền đặt miếng ngọc giản nọ lên trán, linh thức thăm dò vào bên trong, ngay lập tức, một lượng lớn thông tin đã đổ vào trong thức hải. Liên tục khổ tu mấy ngày, cuối cùng hắn cũng có thể miễn cưỡng phóng ra được một đạo khí tiễn vô hình.
Lục Huyền hưng phấn đi đến phía trước gốc cây non Tiễn Đằng, linh lực vận chuyển dựa theo thuật pháp 《 Thuấn Tiễn Thuật 》. Một lúc sau, gợn sóng linh khí nhàn nhạt lập tức xuất hiện trước người hắn, một đạo khí tiễn bán trong suốt lớn bằng một ngón tay, từ từ thành hình.
Trong lòng Lục Huyền vô cùng vui vẻ, cũng bởi vậy mà tâm thần thoáng buông lỏng một chút, khiến cho luồng khí tiễn bán trong suốt trước mặt suýt thì tiêu tán. Hắn cố gắng hết sức để điều khiển đạo khí tiễn kia, cho nó lắc lư bay đến phía trước cây non Tiễn Đằng, cọ cọ hai cái rồi từ từ tiến vào bên trong nhánh dây leo màu xanh đen kia bằng phương thức cực kỳ khó hiểu.
Trên cây non Tiễn Đằng đã kết ra nhiều mũi tên có kích thước bằng hạt gạo, sau khi khí tiễn đi vào dây leo, rất nhiều mũi tên bằng hạt gạo lập tức phát ra một chuỗi âm thanh leng keng rất nhỏ, nhưng vài giây sau, chúng đã dừng lại, rồi một mực đứng yên, không nhúc nhích.
"Đồng môn Tàng Kinh các đưa nhầm ngọc giản cho ta rồi sao? Cái này mà cũng gọi là 《 Thuấn Tiễn Thuật 》 à? So với Mạn Tiễn Thuật còn thấp hơn một bậc."
(Thuấn có nghĩa là chớp mắt – tương đương với thời gian cực nhanh, còn mạn có nghĩa là chậm chạp, từ từ)
"Ừm, tiễn thuật có thể làm địch thủ phản ứng trong nháy mắt, khẳng định đây là nguyên nhân khiến nó được đặt tên như vậy rồi."
Lục Huyền trực tiếp đổ trách nhiệm cho người khác, hoàn toàn không nghĩ đến tư chất chân thật của chính mình. Trên thực tế, với thiên phú của hắn có thể thuận lợi thi triển khí tiễn trong vòng vài ngày như vậy đã là chuyện nằm ngoài dự đoán rồi.
Hắn đi đến phía trước ba hạt linh chủng Tiễn Đằng, lần lượt ngưng kết ra một luồng khí tiễn nho nhỏ và chậm rãi rót vào trong linh chủng.
Sau khi xử lý xong toàn bộ đám linh thực trong linh điền, Lục Huyền quyết định đi một chuyến đến tiểu viện ở Kiếm Môn trấn.
Hiện giờ, trong tay hắn đang có một lượng lớn U Nê Nhục bị ô nhiễm nặng cùng với mười tám hạt linh chủng Thiên Cầu Thủ, cả Nhục Linh Thần đang trong giai đoạn thai nghén, tất cả chúng đều cần được sắp xếp hợp lý.
Mặt khác, hắn vẫn còn giữ lại Kinh Cức Cốt, Quỷ Diện Thạch Cô và Bách Đồng Quỷ Mộc đã thành thục từ trước đó, xem có thể bán ra không.
"Cũng không biết tình hình hiện tại của mấy loại linh thực âm phủ bên trong tiểu viện như thế nào..."
Lục Huyền chuẩn bị xong xuôi, lập tức điều khiển một thanh phi kiếm tam phẩm phổ thông bay ra khỏi tông môn, đi tới Kiếm Môn trấn lân cận. Sau khi mua một số tài nguyên tu hành như thường lệ, hắn đi thẳng đến bên ngoài tiểu viện của mình.
Xác nhận Thiên Huyễn Vân Yên Trận không bị tổn hại, Lục Huyền mới yên tâm mở trận pháp ra, tiến vào trong tiểu viện. Vừa mới bước vào trong tiểu viện, một luồng âm khí nồng đậm đã ập thẳng vào mặt.
Tiếng khóc oa oa tà dị của hài nhi lọt vào trong tai, đồng thời bóng dáng của một đứa hài nhi gầy gò với làn da màu tro đen cũng trực tiếp vụt qua rồi nhanh chóng biến mất trong nháy mắt, nó đã tiến vào bên trong Thánh Anh Quả Tử Chu rồi.
Một bàn tay màu đỏ như máu xiêu xiêu vẹo vẹo bò đi, rồi bám vào bắp chân của Lục Huyền, như thể muốn cách không hút tinh huyết của hắn vậy.
Bên cạnh là một cây đào đồ sộ cành lá lắc lư xào xạc, nhìn có vẻ kiều diễm mỹ lệ, nhưng dưới gốc cây lại có một đống xương trắng chồng chất thật cao, đã làm bại lộ diện mạo chân thật của nó.
"Chậc chậc." Lục Huyền vừa mới trải qua vẻ đẹp và sự thuần khiết của khu bí cảnh cách đây không lâu, hiện giờ lại đột nhiên tiến vào trong tiểu viện với gió lạnh vút qua, oan hồn kêu rên này… sự tương phản rõ rệt giữa hai bên thực sự đã mang đến cho hắn một loại cảm giác trùng kích cực lớn
"Đúng là quá âm tà rồi, không thể mang chúng qua bên kia làm ô nhiễm bí cảnh được." Vốn dĩ trong đầu hắn đang có ý tưởng sẽ di chuyển đám linh thực âm phủ này vào trong bí cảnh, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, suy nghĩ lúc trước đã lập tức tiêu tan thành mây khói.
Ôm theo suy nghĩ như vậy, Lục Huyền đi đến trước mặt linh thực Dị Thọ Bàn Đào. Cây đào này đã cao bằng một người, nhìn bề ngoài nó cực kỳ bình thường, không có bầu không khí kiều diễm giống Mê Tiên Đào tam phẩm, tuy nhiên lúc tiến sát lại gần gốc linh thực này, sẽ ngửi được một mùi thơm ngát mê người tỏa ra từ cành lá.
Loại hương vị này giống như mùi thơm của sữa đặc trưng ở trên người em bé vậy, khiến người ta không nhịn được, chỉ muốn tiến tới thân cận với nó. Nhưng sau khi đến gần, linh thức nhạy cảm sẽ nhận thấy sinh cơ bên trong cơ thể mình vừa đột ngột phát sinh biến hóa, dường như không tự chủ được lập tức chảy về phía cây đào.
Lục Huyền vội vàng điều động linh lực trong cơ thể để kiềm chế tình trạng này.
"Cướp đoạt sinh cơ của yêu thú và tu sĩ để sử dụng cho bản thân, thảo nào sau khi linh quả thành thục lại có thể gia tăng tuổi thọ." Hắn không khỏi cảm thán một câu, rồi đi tới bên cạnh Huyết Nghiệt Hoa ngũ phẩm.
Huyết cầu chạm rỗng này đã lớn hơn trước kia không ít, vô số huyết quản mảnh mai đan xen dày đặc với nhau. Khi cảm nhận được Lục Huyền tới gần, nó không ngừng ngọ nguậy, thậm chí còn thò ra một đoạn, giống như một con đỉa đang khát khao máu tươi đến cực hạn.
Xuyên thấu qua rất nhiều đường huyết quản, có thể nhìn ra bên trong huyết cầu kia có một thế giới riêng biệt, có biển máu vô ngần không ngừng chìm chìm nổi nổi, lại có một đóa hoa màu máu cực kỳ rực rỡ, đang lặng lẽ nở rộ ở ngay chính giữa biển máu kia, tựa như tách rời khỏi thế giới và sống độc lập một mình.
"Cho ta hút một ngụm đi! Cầu xin mà!"
Vô số huyết quản dài mảnh giống như xúc tu, lập tức kéo dài đến trước người Lục Huyền, cái đầu nhọn của xúc tu truyền đến lực hút mạnh mẽ, khiến cho tinh huyết trong cơ thể Lục Huyền phát sinh một đợt sôi trào nho nhỏ.
Lục Huyền phất nhẹ tay lên, mười mấy cái bình bạch ngọc nhỏ lập tức bay ra khỏi túi trữ vật, từng dòng tinh huyết như suối đổ xuống, tưới xuống khối huyết cầu chạm rỗng kia.
Tất cả những đường huyết quản dài mảnh đều cảm nhận được khí huyết dồi dào chứa đựng trong tinh huyết Giao Long, chỉ trong nháy mắt, chúng đã trở nên sống động hẳn, cả đám cuống quít xông vào tranh giành lẫn nhau.
"Yên tâm đi, ngươi cũng có phần."
Lục Huyền đặt một cái bình bạch ngọc nhỏ đựng tinh huyết Giao Long xuống đất, Huyết Linh Chưởng Tham vẫn đang bò qua bò lại xung quanh hắn lập tức bò tới.
Những cành cây màu đỏ thẫm có hình dạng như ngón tay lập tức chụm lại cùng một chỗ, nó vói vào trong bình nhỏ, thỏa thích hút tinh huyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận