Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 614: Tâm Viên Quả!

Chương 614: Tâm Viên Quả!
“Ha ha ha, ngươi đã nghĩ nhiều rồi, điểm mấu chốt nhất của Hầu Nhi Tửu chính là bí phương, chỉ cần ta nắm chặt bí phương trong tay thì sẽ không ai có thể biết được phương pháp ủ rượu này.” Lão viên nghe vậy thì bật cười ha hả, tiếng cười làm lay động biển mây cuồn cuộn phía dưới.
“Thật sao? Vậy là vãn bối đã nghĩ nhiều rồi.” Lục Huyền cúi đầu nói.
Nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “Lão gia hỏa, ngươi đúng là chẳng biết gì về sức mạnh của quầng sáng cả...”
“Vậy cứ quyết định thế đi, Lục tiểu hữu bồi dưỡng linh quả ủ chế Hầu Nhi Tửu thay ta, chờ sau khi thành thục ta sẽ cho ngươi một phần Hầu Nhi Tửu cùng với vài thứ khác.” Lão viên nghe được đề nghị của Lục Huyền lại càng thêm động tâm.
Bí phương chính là huyết mạch tương truyền của tộc Bạch Ngọc Kình Thiên Viên, chờ khi cự viên trưởng thành đến một giai đoạn nhất định nào đó, thông qua huyết mạch kích phát, chúng sẽ tự động thu được bí phương ủ chế Hầu Nhi Tửu, vậy nên nó không hề lo lắng đến chuyện sẽ có tu sĩ Nhân tộc biết rõ tình hình cụ thể của loại bí phương này.
Hơn nữa, có một đệ tử nội tông tinh thông linh thực ở ngay trước mắt như vậy, đương nhiên là nó sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này rồi.
“Vừa hay trong bụng ta có một hạt linh chủng, để ta lấy ra cho Lục tiểu hữu.” Lão viên nói xong đã há miệng, một hạt linh chủng to bằng quả trứng gà chậm rãi bay ra từ trong bụng nó.
“Linh quả này có tên là Tâm Viên Quả, phương thức ngưng kết có liên quan mật thiết đến bộ tộc Bạch Ngọc Kình Thiên Viên chúng ta, nhất định phải dùng tinh nguyên, khí huyết đi ôn dưỡng linh chủng, sau đó mới có thể bồi dưỡng bình thường.”
Lục Huyền đưa tay cẩn thận tiếp nhận hạt linh chủng ấy. Hạt linh chủng này có màu vàng nhạt, dường như có một phôi thai viên hầu nhỏ xíu ở trong lớp da mỏng bên ngoài, nó đang cuộn mình thành một cục, nhưng nhìn kỹ lại, con viên hầu vừa rồi đã hóa thành một luồng hư ảnh màu vàng óng ánh.
“Lần đầu ta được trông thấy phương thức ngưng kết linh chủng kiểu này, chẳng trách nó lại có liên hệ sâu xa với bộ tộc Bạch Viên như vậy.” Lục Huyền thầm cảm khái một câu.
“Bạch Viên tiền bối, bồi dưỡng linh chủng Bạch Viên Quả này có gì cần chú ý đến điều gì không?” Dù hắn đã có năng lực hễ nuôi trồng là có thể hiểu rõ tin tức về linh thực, nhưng bề ngoài vẫn phải thể hiện như bình thường, mà đã như bình thường thì mỗi khi nhận được linh chủng mới, hắn phải lên tiếng hỏi thăm chủ nhân của nó một câu.
“Tâm Viên Quả là linh thực ngũ phẩm, có yêu cầu tương đối cao về linh nhưỡng linh khí, ngoài ra không có điểm đặc thù nào nữa. Đúng rồi, còn một chuyện, lúc bồi dưỡng Tâm Viên Quả này, tâm thần rất dễ bị nó ảnh hưởng, có thể sẽ nảy sinh ra tâm lý nóng nảy bất an và các loại cảm xúc tiêu cực khác, mong Lục tiểu hữu để ý một chút.”
“Vâng, đa tạ tiền bối nhắc nhở.” Lục Huyền chắp tay thi lễ, sau đó thu hạt linh chủng màu vàng nhạt này vào trong túi trữ vật.
Xong xuôi, hắn lại tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm với lão viên.
“Đúng rồi, tiền bối, có phải bên trong phúc địa này vẫn còn một khu cấm địa hay không? Liệu ngài có thể kể chi tiết về khu cấm địa kia cho vãn bối biết không? Vãn bối muốn biết về nơi đó.”
Hắn nhớ tới con Lôi Bạo Hùng mang thai bị khí tức xung quanh cấm địa ảnh hưởng dẫn đến khó sinh kia. Hiện giờ, hắn đang là người thay thế Thương Ngô chân nhân quản lý phúc địa, đương nhiên là nhất định phải tìm hiểu kỹ càng tất cả nhũng nhân tố không ổn định bên trong phúc địa rồi, tránh để trong lúc mình quản lý nơi này lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó.
“Cấm địa? Đúng là có một chỗ như vậy, nhưng không liên quan mấy tới chúng ta đâu.” Lão viên nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng, chậm rãi trả lời: “Còn về cấm địa, nơi đó chủ yếu giam giữ một số linh thú yêu thú bất hạnh hoặc chưa rõ.”
“Phải biết rằng nhóm linh thú sinh sống bên trong phúc địa dù đã được thuần hóa từ nhỏ, nhưng xét cho cùng, chúng ta cũng đều xuất thân từ yêu thú, yêu tính khó thuần, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện tập kích hoặc thậm chí là sát hại tu sĩ Thiên Kiếm Tông. Cũng có một số loại yêu thú có huyết mạch đặc thù cần phải trấn áp bên trong cấm địa để phòng ngừa tình huống bất lợi sẽ xảy ra với linh thú hoặc các tu sĩ khác.”
Lục Huyền nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Trên thực tế, giữa nhóm đồng môn với nhau cũng rất khó đảm bảo mọi việc sẽ bình an vô sự, cho nên chuyện xuất hiện tranh đấu, thậm chí dẫn đến tình trạng tử vong là nhiều vô số kể.
Con người đã như vậy yêu thú lại càng khó bảo đảm hơn.
“Còn một số yêu thú bị tông môn bắt được hoặc là tà thú nửa dị hoá nữa, chúng đều bị nhốt bên trong cấm địa, dùng để cung cấp thức ăn cho linh thú trong phúc địa, hoặc là dùng là tiêu bản cho tông môn nghiên cứu, thử thuốc, hay cho tạp giao rồi sinh sôi nảy nở ra chủng loại yêu thú mới, vân vân...”
“Bên trong không bình yên như bên ngoài phúc địa, phần lớn đều là thứ hung hãn hiếu sát. Không giống ta, nho nhã hiền hoà, dĩ hòa vi quý.” Lão viên híp mắt, rung đùi đắc ý nói.
“...”
Lục Huyền lặng im không đáp, nếu không phải sau khi nuôi nấng hắn đã biết rõ lai lịch của lão viên, mà chỉ dựa vào lời nói cùng với khí chất của nó, thì rất có thể hắn sẽ tin tưởng những lời này của nó rồi.
“Trong cấm địa có giam giữ nhiều hung thú tà thú như vậy, thì phương diện an toàn ra sao? Không có bất cứ vấn đề gì chứ?” Lục Huyền lo lắng hỏi, hắn sợ trong lúc mình quản lý phúc địa sẽ xảy ra chuyện hung thú bạo động, trực tiếp phá cấm chế xông ra.
“Chuyện này ngươi cứ yên tâm, bên ngoài cấm địa có không ít cấm chế cường đại, dù bên trong có vài con yêu thú và tà thú ngũ phẩm cùng nhau công kích cũng không thể phá vây ra ngoài được. Trừ phi có đại yêu cấp bậc thất phẩm, tồn tại như vậy hoàn toàn có thể phá vỡ cấm chế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trước khi tông môn kịp phản ứng.”
“... Lão gia hỏa ngươi đừng lập mục tiêu để thực hiện [1] ở đây nha...” Trong lòng Lục Huyền điên cuồng gào thét. nhưng mặt ngoài vẫn trấn định như thường: “Vậy ta yên tâm rồi.”
[1] : nguyên văn là 立旗 – cắm cờ, có thể hiểu là rào trước đón sau, dùng loại lời nói này để tạo tiền đề cho mục đích thực sự ở đằng sau.
“Bình thường, lão hồ ly bên trong phúc địa kia đều thích đi dạo tại khu cấm địa này, nhưng cũng chưa thấy xảy ra chuyện gì bao giờ. Với Chưởng Yêu Lệnh trong tay, ngươi cũng có thể dễ dàng thông qua cấm chế để tiến vào bên trong khu cấm địa, nếu ngươi tò mò có thể đi xem thử một lần.”
Lục Huyền vội vàng lắc đầu: “Vãn bối không hề có suy nghĩ này.”
Tuy trong lòng hắn cũng có vài phần hứng thú với đám yêu thú tạp giao trong đấy, nhưng thực lực có hạn, vì an toàn, tốt nhất là không chủ động tới gần nơi đó sẽ tốt hơn.
Hắn ngồi thêm một lúc với lão viên rồi trở lại Vân ốc. Trên đám mây có một loại cát mịn màu trắng tạo thành linh nhưỡng, linh khí mạnh hơn linh nhưỡng bình thường nhưng lại không trồng linh thực gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận