Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 710: Tri Thức Đúng Là Tài Phú!

Chương 710: Tri Thức Đúng Là Tài Phú!
"Đúng, dựa theo đề nghị của Lục sư điệt, chúng ta nhất định phải dụ dỗ những con Mê Tâm Hủy Trùng kia ra, sau đó lại nghĩ biện pháp giải quyết chúng."
"Được, nhưng ta muốn bói một quẻ trước." Lão Long Quy không hổ là tồn tại đã sống đến mấy ngàn năm, hành sự tương đối cẩn thận, chỉ thấy phía trên cái mai rùa màu xanh đen nhanh chóng xuất hiện từng cái đồ án quẻ tượng, đồ án không ngừng tổ hợp biến hóa khiến đám người Lục Huyền nhìn mà hoa cả mắt.
Sau khi xác nhận hành động lần này không có nguy hiểm, lão Long Quy mới lẳng lặng ghé vào bên cạnh con linh thú dị thường kia. Nó thu lại ý niệm, giữ cho tâm thần ở vào trạng thái bình tĩnh, để ngỏ vùng thức hải rộng lớn hoàn toàn không bố trí phòng vệ.
Đám người Lục Huyền ngưng thần nín thở, đứng ở đằng xa.
Thương Ngô Chân Nhân cầm một chiếc cổ kính bằng thanh đồng, trực tiếp chiếu rọi phương vị của lão Long Quy.
Chỉ thấy con linh thú dị thường kia cứ một mực hướng về phía lão Long Quy, điên cuồng gào rú, muốn nghĩ hết thảy biện pháp để công kích nó, nhưng bị pháp khí dây thừng trói buộc, chỉ có thể phô trương thanh thế mà thôi.
Một lát sau, ngay khi mọi người cho rằng phương pháp này không có hiệu quả thì đột nhiên con Tứ Sí Lôi Bạo Hổ đã bị dị trùng xâm nhập kia vừa thoáng an tĩnh lại. Ngay sau đó, một con quái trùng màu xám trắng to bằng ngón tay, giống như độc xà, chậm rãi nhúc nhích từ mi tâm của nó đi ra.
Dường như sau khi lão Long Quy thu lại ý niệm, thức hải tâm thần của nó đã biến thành một món ngon vô thượng đối với con quái trùng này rồi, nó dùng sức giãy thoát khỏi thức hải của con linh thú dị thường kia và không ngừng giãy giụa, muốn bò về phía đầu lão Long Quy.
Trong khi ấy, có cảm giác tâm thần của lão Long Quy đã bị mê hoặc rồi, nó hoàn toàn không phát hiện ra bóng dáng con quái trùng màu xám trắng nọ.
Sau khi Mê Tâm Hủy Trùng hiển lộ tung tích, muốn đối phó với thứ này cũng chẳng quá khó khăn.
Tại thời điểm nó sắp sửa xâm nhập vào trong đầu lão Long Quy, đột nhiên cái mai rùa trên lưng lão Long Quy bay lên, một chiếc lồng giam bằng quẻ tượng trống rỗng xuất hiện, hung hăng vây khốn Mê Tâm Hủy Trùng.
Vô số đường cong bán trong suốt trên chiếc lồng giam không ngừng thu lại, trực tiếp cắt Mê Tâm Hủy Trùng thành vô số mảnh nhỏ.
"Chính là con quái trùng này sao? Nếu không phải các ngươi nhắc nhở trước chỉ sợ nó xâm nhập vào trong đầu ta, có khả năng ta cũng không biết." Lão Long Quy chậm rãi nói.
"Hẳn là loại Mê Tâm Hủy Trùng này còn có bản lĩnh mê hoặc tâm thần, chính thủ đoạn ấy đã trợ giúp nó vô thanh vô tức xâm nhập vào trong cơ thể linh thú." Lục Huyền suy đoán.
Tiếp đó, lão Long Quy và Thương Ngô Chân Nhân áp dụng đúng cách cũ, tiếp tục dẫn dụ mấy chục con Mê Tâm Hủy Trùng trong cơ thể đám linh thú dị thường ra, lại lấy tốc độ lôi đình hung hăng diệt sát chúng.
Mê Tâm Hủy Trùng đều là côn trùng thành thục, có bồi dưỡng cũng không nhận được quầng sáng phần thưởng, nên đương nhiên Lục Huyền không xin bọn họ lưu lại một con còn sống cho mình.
"Lục sư điệt, phiền ngươi kiểm tra những linh thú này một phen, xem có thứ gì đó đang ẩn nấp bên trong cơ thể chúng nó hay không."
Sau khi Mê Tâm Hủy Trùng trong cơ thể bị dẫn dụ ra rồi giết chết, những con linh thú từng rơi vào trạng thái dị thường kia lại tự mình nằm rạp trên mặt đất ngủ đến say sưa, hoàn toàn không cuồng bạo bất an giống như trước đó.
Lục Huyền nghe vậy, cũng gật nhẹ đầu, lại đi lên phía trước kiểm tra từng con linh thú đang ngủ say kia.
"Không có vấn đề, chúng chỉ bị hao tổn tâm thần quá lớn, cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, cũng có thể cho ăn một ít đan dược khôi phục tâm thần bình thường." Sau khi Lục Huyền kiểm tra, hắn lại đi tới trước mặt Thương Ngô Chân Nhân, trầm giọng nói.
"Vậy là tốt rồi." Thương Ngô Chân Nhân khẽ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lục Huyền tràn đầy tán thưởng.
"Ta có nghe nói đến tạo nghệ về linh thực của Lục sư điệt, thực sự không ngờ trên phương diện linh thú, bản lĩnh của ngươi cũng không kém bao nhiêu."
"Đúng vậy, Lục sư đệ không ra tay thì thôi vừa ra tay đã chấn kinh bốn tòa." Chung Hạo nhớ tới chuyện Lục Huyền từng giúp gã giải quyết vấn đề thai nghén của Sất Âm Thú, cũng mở miệng phụ họa.
Mấy người còn lại cũng bị năng lực của Lục Huyền thuyết phục, tất cả đều nhao nhao tán thưởng một hồi.
"Vận khí tốt, vận khí tốt, chỉ vừa vặn đọc được mà thôi." Lục Huyền khiêm tốn đáp lại, nhưng rất nhanh, lời nói đã xoay chuyển, lại tiếp tục lên tiếng đề nghị với Thương Ngô Chân Nhân: "Sư thúc, ta cho rằng có thể áp dụng phương pháp này để kiểm tra đám linh thú còn lại bên trong phúc địa một phen, nhất là những con linh thú gần đây vừa mới trở về từ bí cảnh các nơi."
"Trước mắt, có vẻ như con Mê Tâm Hủy Trùng này còn không có tính truyền nhiễm, nhưng điều đó cũng không đảm bảo được những con linh thú khác không bị chúng thừa cơ lẻn vào thức hải."
"Được, ta sẽ sắp xếp ngay bây giờ." Thương Ngô Chân Nhân sảng khoái gật đầu đồng ý.
Mặc dù đây là một công trình lớn, nhưng chỉ cần phương pháp này có thể bảo đảm an toàn cho tất cả nhóm linh thú bên trong phúc địa thì bọn họ vất vả một chút cũng không tính là gì.
Về phần đám tu sĩ tông môn, bởi vì linh thức của tu sĩ cường đại vượt xa linh thú, lại có các loại thủ đoạn phòng hộ, tâm trí phức tạp, nên rất hiếm xảy ra trường hợp tu sĩ bị Mê Tâm Hủy Trùng vô tình xâm nhập vào trong thức hải, cũng không cần quá mức lo lắng về vấn đề này.
Sau khi kiểm tra ra Mê Tâm Hủy Trùng, Lục Huyền cũng không còn bao nhiêu chuyện cần giải quyết nữa. Hắn lên tiếng cáo biệt Thương Ngô Chân Nhân, trước lúc rời đi, còn hẹn thời gian với lão Long Quy, đến lúc đó lại qua bên này thăm nó.
Trước khi rời đi, Thương Ngô Chân Nhân đã tặng cho hắn một ngàn miếng Kiếm Ấn, coi như thù lao giải quyết vụ linh thú bạo loạn lần này.
Lục Huyền không từ chối được, cuối cùng đành phải chấp nhận, một ngàn miếng Kiếm Ấn tương đương với hai hạt linh chủng tứ phẩm, mà không đến một ngày đã có thể dễ dàng kiếm được rồi.
Chuyện này đã khiến hắn không khỏi cảm khái một câu, tri thức đúng là tài phú.
"Lục sư đệ, chờ một chút." Không bao lâu sau khi hắn bay ra khỏi đám mây dày đặc, đang muốn mượn nhờ trận pháp truyền tống trở lại tông môn, thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh lẽo lại truyền đến từ phía sau.
Lục Huyền nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, lại thấy Trần Lạc đang nhanh chóng bay tới chỗ mình.
"Trần sư huynh, không biết có gì cần chỉ giáo?" Lục Huyền lộ vẻ mặt tự nhiên, chờ Trần Lạc đáp xuống trước người mới trầm giọng hỏi.
"Ta vốn cho rằng bản thân đã hiểu rõ các loại linh thú đến cực hạn rồi, nhưng hôm nay được chứng kiến tạo nghệ của Lục sư đệ trên phương diện linh thú, mới biết bản thân vẫn chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, không biết có cơ hội giao lưu trao đổi cùng sư đệ một phen hay không?" Trên mặt Trần Lạc xuất hiện một nụ cười mỉm.
"Nếu Trần sư huynh muốn vậy, đương nhiên là sư đệ ta rất vui lòng." Lục Huyền khách khí nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận