Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 404: Không Minh Linh Ngư!

Chương 404: Không Minh Linh Ngư!
Rất nhanh, bên trong đã truyền đến một hồi gà bay chó sủa, gần như ngay sau đó, một đám tu sĩ đã vội vàng chạy từ bên trong ra.
"Không biết tiền bối giá lâm nên không đón tiếp từ xa, xin tiền bối thứ lỗi." Dẫn đầu là một tu sĩ nho nhã có hai gò má trắng nhợt, tu vi Luyện Khí cấp cao. Ngay khi nhìn thấy Lục Huyền và cảm nhận được dao động linh lực cảnh giới Trúc Cơ từ trên người hắn, đối phương đã tin tưởng lời nói vừa rồi đến tám - chín phần, lập tức khom lưng thật sâu hành lễ.
Hơn chục người phía sau cũng cung kính hành lễ.
"Ngươi là Tống Dục - đảo chủ Không Minh Đảo phải không?" Trước khi đến đây, Lục Huyền đã tìm hiểu sơ qua những tư liệu có liên quan đến Không Minh Đảo, cũng biết Không Minh Đảo vốn do một tiểu gia tộc họ Tống quản lý và đảo chủ tên là Tống Dục.
"Đúng là tại hạ, không biết nên xưng hô với tiền bối thế nào?" Hai mắt Tống Dục trộm liếc Lục Huyền một cái, thấy hắn cầm minh bài thân phận đặc thù của đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông trên tay, thì trịnh trọng hỏi.
"Lục Huyền, nhưng trước đó, ta từng nghe nói Tống gia các ngươi có chút nguồn gốc sâu xa với Thiên Kiếm Tông, ngươi gọi ta một tiếng sư thúc là được, đừng quá xa lạ như vậy."
"Vâng! Mời Lục sư thúc vào." Tu sĩ nho nhã lập tức nghênh đón Lục Huyền tiến vào tòa kiến trúc hùng vĩ sau lưng.
Có rất nhiều tiểu gia tộc tương tự với Tống gia, hầu hết bọn họ đều do những đệ tử Thiên Kiếm Tông lưu lại ở bên ngoài thành lập nên.
Rất nhiều đệ tử ngoại môn hết hi vọng đột phá, nhiều lần tấn chức cảnh giới Trúc Cơ đều thất bại nên đã nản lòng thoái chí, trực tiếp rời khỏi tông môn, đi ra bên ngoài sinh sôi nảy nở.
Vì vậy, gia tộc được xây dựng kia, cũng có mối quan hệ chặt chẽ với tông môn, bọn họ trực tiếp phụ thuộc vào tông môn, cũng thay tông môn trấn thủ một chỗ nào đó, rồi dựa theo nhu cầu để cung cấp các loại tài nguyên tu hành luyện đan luyện khí cho tông môn.
Khi Lục Huyền vẫn còn ở giai đoạn Luyện Khí, có một lần, hắn đã đi giải quyết vấn đề sâu bệnh cho tiểu gia tộc kia, bọn họ cũng rơi vào tình huống như trên, chỉ khác là sức ảnh hưởng của Tống gia này mạnh hơn tiểu gia tộc kia rất nhiều.
"Trong khoảng thời gian chờ bàn giao này, tình hình trên đảo thế nào? Không Minh linh ngư có gặp phải chuyện ngoài ý muốn lớn nào hay không?" Lục Huyền đi tuốt ở phía trước, trực tiếp hỏi Tống Dục đang đi phía sau mình một chút.
"Tất cả vẫn như bình thường, trước khi vị sư thúc kia rời đi đã sắp xếp chu đáo cẩn thận hết rồi. Mặc dù trong khoảng thời gian này, trên đảo không có sư thúc Trúc Cơ tọa trấn nhưng tình hình vẫn tương đối ổn định. Có phát sinh hai đợt săn trộm hải thú cỡ nhỏ ở khu vực gần vùng biển nuôi dưỡng Không Minh linh ngư, nhưng chúng ta đều đánh lui cả rồi, nên không con nào bị trộm." Tống Dục cúi đầu, cung kính đáp.
"Không có gì dị thường là tốt." Lục Huyền khẽ gật đầu một cái, hắn chỉ ước mình có thể yên ổn vượt qua ba năm này.
"Ta mới đến đây, không quen thuộc với các quần đảo và vùng biển xung quanh, mời Tống đảo chủ giới thiệu cặn kẽ tình hình cho ta. Nhất là những tu sĩ Trúc Cơ quanh đây, hoặc là yêu thú tam phẩm thường lui tới ở vùng biển này."
"Tu sĩ Trúc Cơ..." Tu sĩ nho nhã cau mày suy nghĩ.
"Trên các hòn đảo xung quanh đây, cũng không có nhiều tu sĩ Trúc Cơ lắm, thậm chí rất nhiều đảo đều không có nổi một người sinh sống. Kỳ thật, xung quanh đây có mấy hòn đảo lớn, nhưng tình huống của chúng cũng tương tự Không Minh Đảo, đều bị đại tông môn nắm giữ trong tay, tu vi của tu sĩ tông môn đóng giữ ở đó cũng tương đương với sư thúc. Ngoài ra, vẫn còn vài hòn đảo khác, đã bị hai - ba tiểu tông môn chiếm giữ, mỗi tông môn như vậy đều có không ít hơn một tu sĩ Trúc Cơ, còn có mấy gia tộc độc lập khác nữa, phía sau lưng bọn họ đều thấp thoáng có bóng dáng của cao thủ cảnh giới Trúc Cơ." Tống Dục nói tường tận tình hình.
"Mặt khác, ta còn nghe nói, có người từng bắt gặp tung tích của tu sĩ Trúc Cơ ở một số hòn đảo hẻo lánh, có lẽ bọn họ đi đến hòn đảo này để tránh né kẻ thù. Về phần Không Minh Đảo, hiện giờ chỉ có một mình Lục sư thúc ở trên đảo mà thôi."
Không biết tu sĩ nho nhã nghĩ đến cái gì, trên mặt lại lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm, như vừa trút được gánh nặng.
Mặc dù trong khoảng thời gian này, trên đảo không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng lão và cả Tống gia lại luôn ở trong trạng thái căng thẳng, chỉ sợ Không Minh linh ngư đang nuôi dưỡng gặp phải tổn thất nặng nề. Nhưng khi Lục Huyền xuất hiện, có tu sĩ Trúc Cơ của danh môn chính phái đứng ra tọa trấn, lão như tìm được một chỗ dựa, khiến trong lòng yên tâm vô cùng.
Chờ Lục Huyền ngồi xuống, rất nhanh đã có các loại linh trà linh quả được dâng lên. Sau khi trò chuyện một lúc, nhiều món ăn được làm từ linh ngư lại được đưa tới.
"Lục sư thúc, đây là Không Minh linh ngư khá nổi danh trong Tu Hành giới, bởi vì địa hình đặc thù nên nó được coi là đặc sản của Không Minh Đảo, mời sư thúc thưởng thức."
Lục Huyền cúi đầu, trước mắt hắn là một con linh ngư hấp, cách chế biến cực kỳ đơn giản, nhưng vẫn đảm bảo được độ tươi ngon của thịt đến mức tối đa.
Thịt cá trắng đến mức gần như trong suốt, không ngừng tỏa ra ánh sáng trong trẻo như pha lê. Vừa đưa vào trong miệng, thịt cá đã tan chảy, vị tươi mới thơm ngon nồng đậm nhanh chóng truyền khắp tứ chi bách hài của Lục Huyền. Ngay sau đó, toàn bộ phần cơ bắp và kinh mạch trong cơ thể hắn đều trở nên thư thái, ngây ngất và dễ chịu vô cùng, tựa như đang được một dòng nước ấm bao bọc lại từ bên trong.
Ngoài ra, trên bàn còn có thịt linh ngư kho tàu, canh linh ngư... Nhưng phương thức nấu ăn khác nhau đều mang đến những hương vị độc đáo riêng biệt, khiến cho Lục Huyền chìm trong bữa tiệc tuyệt vời, dư vị bất tận.
"Ngon lắm, không hổ là Không Minh linh ngư, cá đúng như tên gọi." Lục Huyền nghiêm túc thưởng thức, rồi liên tục ngợi khen.
Sau khi cơm nước no nê, hắn đi đến một căn phòng trang nhã được Tống Dục sắp xếp cho mình nghỉ ngơi. Vào thời điểm hắn đang định kiểm tra tình trạng của đám linh thực bên trong Sinh Sinh Đại, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Tống Dục dẫn theo một thiếu niên thanh tú và hai thiếu nữ xinh đẹp đi vào. Thiếu niên nọ còn chưa thoát vẻ ngây thơ trẻ con, ánh mắt nhìn Lục Huyền có bảy phần ngưỡng mộ, ba phần tò mò. Hai thiếu nữ kia, người thì xinh tươi quyến rũ, người thì thanh tú động lòng người, ai nấy đều rất ngoan ngoãn dễ bảo.
Mỗi người trong nhóm bọn họ đều nâng trên tay một chiếc hộp gỗ tinh xảo, hộp gỗ rất nặng, không biết bên trong đựng cái gì.
"Tống đảo chủ đây là?"
"Lục sư thúc một mình đi tới hòn đảo hoang vắng này, ta sợ ngài có phần không quen nên đã phái hai thị nữ tới, sư thúc cứ tùy ý sai bảo." Tu sĩ nho nhã kia nịnh nọt cười nói.
"Không cần." Lục Huyền dứt khoát từ chối: "Ý tốt của Tống đảo chủ, ta xin nhận, nhưng ta đã quen sống một mình, không thích có người quấy rầy cuộc sống của mình, nên mời ngươi đưa hai thiếu nữ này về đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận