Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 936: Khúc Mắc!

Chương 936: Khúc Mắc!Chương 936: Khúc Mắc!
Lục Huyền đặt một cái túi lớn đựng huyêt nhục hung thú lên trên bàn, lòng bàn tay tuôn ra một dòng nước trong suôt, rửa sạch sẽ mùi máu tươi trên người.
"Lục đạo hữu, diệt sát hung thú là có thể, nhưng vẫn phải tiết chế một hai." Phan Hoãng khéo léo nói.
"Đa tạ Phan đạo hữu nhắc nhở, trong lòng Lục mô hiểu rõ." Lục Huyền mỉm cười nói.
"Lục đạo hữu, thứ cho tại hạ vô lễ, rốt cuộc là làm sao ngươi có thể phán định được con hung thú bị giết kia không còn khoảng trống để cứu văn nữa? Cho dù nó có hung ác bạo ngược hơn nữa thì chỉ cần áp. dụng phương pháp thích đáng, vân có thể thuần hóa được mà?" Định Dục ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng hỏi, trong giọng nói có chứa mây phần nghỉ ngờ. "Thủ đoạn cụ thể có liên quan đến một ít cơ mật của tại hạ, không thể nào nói rõ chỉ tiết cho Đỉnh đạo hữu được. Nhưng Lục mỗ có thể cam . đoan, mây con hung thú bị ta giết chết kia đều là tội đáng chết, sẽ không giết lầm." Lục Huyền trầm giọng nói.
'Điểm ấy ngươi cam đoan như thế nào? Lục đạo hữu cũng không phải là con giun trong bụng hung thú, mà biết được ý nghĩ chân thật của chúng nó. Đạo hữu tới đây ba ngày đã giải quyết ba con hung thú tứ phẩm, nếu ở chô này chừng mây năm, chăng phải đám hung thú trong bí cảnh đều sẽ bị ngươi xử lý sạch sẽ rổi? Nếu để tỷ lệ hao tổn vượt quá định mức do thương hội để ra, khiến bên trên trách tội xuống, Lục đạo hữu ngươi có thể một mình gánh vác được không?" Đinh Dục vừa nghĩ đến chuyện thương hội có thể sẽ trách tội đến trên người mình, là trong lòng không khỏi vội vàng xao động, giọng điệu cũng trở nên hùng hổ dọa người.
"Định đạo hữu yên tâm, sẽ không vượt quá hạn mức tử vong là 10% đâu. Nếu không cẩn thận vượt qua, Lục mô cũng sẽ cho thương hội một lời giải thích thỏa đáng." Lục Huyền lộ vẻ mặt nghiêm nghị nói. Ba con hung thú mà hắn giết chết đều đáng chết, nếu tiếp tục giữ chúng lại, đám này sẽ chỉ làm tổn thương đền nhóm tu sĩ khác bên trong bí cảnh mà thôi, nhưng đương nhiên, hãn không thểcho những người khác biết mình có thể chân chính hiểu rõ ý nghĩ cụ thể của hung thú, chỉ đành phải hứa hẹn với Đinh Dục như vậy.
Theo hắn phỏng đoán, hung thú như vậy giềt một con ít đi một con, đây chỉ là giai đoạn đầu dễ dàng phát hiện một chút, dần dần, sẽ càng ngày càng khó phát hiện, cho nên lúc mới bắt đầu, hành vi của _ hắn mới có mấy phần khí chất giết thú như ma kia.
"Được, vậy hy vọng Lục đạo hữu có thể nói được làm được." Nghe được lời này của Lục Huyền, Đinh Dục không ngừng gật đầu, sau đó nghênh ngang rời đi.
"Lục đạo hữu, không nên để lời nói của Đỉnh đạo hữu ở trong lòng, hắn làm vậy cũng vì lo lắng số lượng hung thú bị giết quá nhiều, sẽ khiển nhóm lãnh đạo cao tầng trong thương hội chât vẫn mà thôi."
Phan Hoằng đứng một bên, nói với Lục Huyền.
"Mặt khác, thái độ Đinh đạo hữu đối đãi với hung thú có chút khác biệt với ta. Ta càng có khuynh hướng nuôi thả, đôi xử với nhóm hung thú có phần lơi lỏng, chỉ khi chúng không phục mới làm. Mà Đỉnh đạo hữu càng có khuynh hướng thuần dưỡng hơn. Hắn có kinh nghiệm phong phú trong chuyện chăn nuôi yêu thú, lại tin tưởng hung thú có linh tính, cho nên sẽ tìm mọi cách để thuần hóa chúng đến một mức độ nhất định nào đó."
"Hai loại phương thức có lợi có hại, loại phương thức của hắn sẽ khiển tỉnh lực cần phải tiêu hao càng nhiều hơn một chút, mà loại như ta lại tương đổi đơn giản thô bạo, nhưng tỷ lệ hung thú tử vong sẽ cao hơn một chút. Nhưng so sánh với tốc độ diệt sát hung thú của Lục đạo hữu ngươi vân có phần không bằng." Phan Hoằng để lộ ra một tỉa mỉm cười có phần khó xử mà lại không thất lễ. "Phan đạo hữu yên tâm, ta sẽ không chẽ, chỉ vì bản thân phát hiện ra mây con hung thú có sát tính quá nặng, nên mới ra tay giải quyết chúng thôi. Chẳng qua... Lục mô có một nghỉ vấn." Lục Huyền nói với Phan Hoãng: "Không biết hai vị đạo hữu có ghi chép lại hay không, nều như ta không đoán sai thì tình huông đám hung thú do Đinh đạo hữu quản lý tập kích tu sĩ sẽ thường xuyên hơn một chút. " Hắn đã hiểu rõ đám hung thú bên trong bí cảnh như lòng bàn tay của mình, mỗi con đều cực kỳ hung hãn, rất khó thuần phục, nếu đối xử với chúng bằng thái độ như khi đổi xử với đám yêu thú bình thường khác, thì độ khó khi thuần hóa sẽ gia tăng thêm không biết bao nhiêu lần. "Điểm ấy thì không có số liệu ghi chép để so sánh, nhưng Lục đạo hữu vừa nói tới chuyện này, ta mới nhận ra, hình như tình huồng đúng là như vậy thật." Phan Hoãng như có điều suy nghĩ nói.
"Đúng sai hay không, chỉ cần đi điều tra tình huống thương vong của tu sĩ thương hội có mặt tại bí cảnh trong những năm này là được." Lục Huyền không chút biểu cảm nói.
Hai loại phương thức đối xử với hung thú này vốn không thể nói là ai đúng ai sai, một thì tỷ lệ hung thú tử vong cao hơn, một thì tu sĩ gặp phải nguy hiểm lớn hơn, có lẽ rất Ít tử vong, nhưng bị thương thì tương đôi thường xuyên hơn một chút.
Có lẽ đối với thương hội, giá trị của một con hung thú tử vong còn cao hơn rất nhiều so với một tu sĩ Trúc Cơ bị thương. "Suy cho cùng, để xảy ra tình huồng này vân là các ngươi hoàn toàn không biết gì về hung thú cả." Hắn nói thầm trong lòng. Đồng thời cũng cảm thây vô cùng may măn vì mình có được một thiên phú đặc thù trên phương diện linh thực linh thú. Khi đối mặt với rất nhiều vấn đề về linh thực yêu thú, nó đã giúp hắn không biết bao nhiêu lần.
Sau hổi phong ba nho nhỏ này, Lục Huyền đã cố ý khống chế tốc độ tiêu diệt những hung thú không thể cứu vẫn được nữa của mình. Bình thường, khoảng mấy ngày hắn mới giải quyết một con hung thú, đồng thời cũng hô trợ dọn dẹp đồng tai họa bên trong bí cảnh, thông qua đó, bản thân hắn đã thuận tiện lấy. được một lượng lớn máu thịt hài cốt hung thú.
Hôm ấy, trong lúc hắn đang nghỉ ngơi tại doanh địa chợt nghe được động tĩnh dị thường truyển đền từ bên ngoài.
“Mau xem kìa, Đinh sư thúc dẫn con Liệt Vân Ưng kia đền doanh địa rồi!" Có người kinh hô thành tiếng. “Không ngờ sư thúc lại thật sự thuần hóa được con Liệt Vân Ưng kia, bội phục thật!” Có người không nén được vẻ ngưỡng mộ.
“Liệt Vân Ưng đã ở trong bí cảnh này nhiều năm, thường xuyên tập kích tu sĩ nuôi dưỡng mình, hung hãn đến cực điểm. Tiếc là mãi vẫn không có ai thuần hóa được nó. Không ngờ Đinh sư thúc lại làm được chuyện vĩ đại như vậy!" Trong tiếng kinh hô, không ngừng có tu sĩ nghe được tin tức, nhanh chóng đi ra bên ngoài, ai cũng muốn xem náo nhiệt. Lục Huyền khẽ nhếch miệng, nghe tiếng ổn ào bên ngoài nên hăn cũng đứng dậy mở cửa phòng, hòa mình vào trong đám đông xung quanh. Chỉ thấy Đinh Dục như mặt trăng giữa đàn sao, đứng giữa đám người, trên vai có một con hung thú cự ưng màu xám trăng. Lông vũ toàn thân con chim ưng khổng lồ này khá là thưa thớt, ánh mắt sắc bén hung. hãn. Tu sĩ Trúc Cơ bình thường đổi mặt với nó hệt như có gai đâm sau lưng, có thể cảm nhận được một tia sắc bén khó lường.
Ở thời điểm hiện tại, con hung thú kia đã thụ một bên nanh vuôt, bên còn lại giâm lên vai Đinh Dục, móng vuôt to lớn mà lại sắc bén, tựa như bất cứ lúc nào nó cũng có thể dễ dàng xé rách thân thể của tu sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận