Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 819: Lôi Bạo!

Chương 819: Lôi Bạo!
“Lôi dịch màu xanh thẫm này đúng là bảo vật quý giá, thân thể ta vốn cường hãn là thế mà sau khi sử dụng cũng cảm thấy được tăng cường thêm một chút rồi.” Lục Huyền âm thầm cảm khái, lại tiện tay cất kỹ mấy giọt lôi dịch màu xanh thẫm còn lại.
Sau đó, hắn hít sâu một hơi, một luồng khí tức màu xanh nhạt giống như mũi tên nhọn lập tức bắn từ trong miệng ra, biến mất trong lôi mang màu xanh thẫm phía xa.
Tuy không biết lôi dịch màu xanh thẫm này là thứ gì, nhưng theo suy đoán của hắn, nếu dùng chúng để nuôi dưỡng Tử Vi Huyền Lôi Quả và Ất Mộc Thanh Lôi Đằng chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả rất tốt. Đó là chưa kể tới một loại công dụng khách của lôi dịch này, chính là rèn luyện thân thể.
Sau khi nhận được chừng mười giọt lôi dịch màu xanh thẫm, Lục Huyền mới bay lên tầng trời thấp, cẩn thận thu thập linh lôi màu xanh thẫm. Hắn dùng linh thức dẫn dắt một đám linh lôi màu xanh thẫm tới gần, sau đó lại dùng linh lực của mình nhẹ nhàng bao lấy linh lôi, chậm rãi áp súc từng chút một.
Linh lôi vốn cực kỳ táo bạo, trong quá trình áp súc chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ nổ tung ngay, cũng may linh thức của Lục Huyền rất mạnh, cuối cùng đã hữu kinh vô hiểm ngưng tụ thành một viên lôi châu màu xanh thẫm.
Hắn cẩn thận cất kỹ, sau đó lại tiếp tục ngưng kết lôi châu mới.
Đang lúc vất vả dẫn dắt rồi áp súc linh lôi màu xanh thẫm, đột nhiên Lục Huyền phát hiện một chút tình huống dị thường truyền tới từ bên ngoài thung lũng. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con Lôi Hống Thú cực lớn vừa ló ra từ phía sau cột đá.
Trong nháy mắt khi trông thấy Lục Huyền, có vẻ như con Lôi Hống Thú ấy cực kỳ kinh ngạc, nó đứng sững ra một lúc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại rồi nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân hiện lên từng tia lôi quang màu trắng bạc.
Ngay khi nó sắp phát động công kích lôi đình thì đột nhiên một tia sáng trắng chợt lóe lên, một chưởng của con Lôi Hống Thú dị chủng đã chụp nó bay ra xa, đập mạnh xuống đất.
“Grào!” Mắt Lôi Hống Thú dị chủng lộ ra hung quang, nó hung hãn gầm lên với con Lôi Hống Thú mới tiến vào.
“Ta bảo kê!” Lục Huyền vừa nhận được một luồng ý niệm từ trong tiếng gầm nhẹ của nó. Hắn không nhịn được cười, Thái Ất Lôi Phù đã trượt xuống ống tay áo lại lặng lẽ thu hồi.
“Không uổng công ta đã cho ngươi ăn nhiều linh quả linh tương như vậy.” Ánh mắt hắn nhìn về phía Lôi Hống Thú dị chủng cũng tràn đầy mừng rỡ.
Trong tiếng sấm rền, con Lôi Hống Thú vừa mới tiến vào đã nhảy ra khỏi hố, nó dùng ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lục Huyền rồi lại quay đầu liên tục gầm nhẹ với Lôi Hống Thú dị chủng, như thể đang chất vấn tại sao lại có tu sĩ Nhân tộc tiến vào nơi đây.
Lôi Hống Thú dị chủng hừ lạnh một tiếng, một tia sét trắng bạc từ trong mũi nó phóng ra, trực tiếp đánh lui đồng bạn.
Con Lôi Hống Thú kia phẫn nộ gầm rú nhưng không làm gì được Lôi Hống Thú dị chủng, cuối cùng đành phải hậm hực rời đi.
“Xem ra bất kể là địa vị hay thực lực thì con Lôi Hống Thú dị chủng ẩn chứa một tia khí tức Lôi Hủy này đều vượt xa đứa đồng bạn vừa có ý đồ tập kích ta kia.” Lục Huyền thấy vậy, trong lòng nghĩ thầm.
“Đa tạ ngươi, bạn tốt của ta.” Chờ khí tức của con Lôi Hống Thú kia hoàn toàn biến mất, hắn mới lấy một trái Mê Tiên Đào căng mọng từ trong túi trữ vật ra, ném qua cho Lôi Hống Thú dị chủng đã giúp mình giải vây.
Lôi Hống Thú nuốt cả hạt Mê Tiên Đào vào bụng, sau đó chậm rãi bước tới một góc, cảm nhận sự tươi ngon của linh đào.
Lục Huyền thấy thế lại tiếp tục dẫn dắt linh lôi xanh thẫm, áp súc thành từng viên lôi châu.
“Hẳn là đủ rồi, từng này là đủ để đám linh thực thuộc tính Lôi trong động phủ dùng tới hai - ba năm rồi.” Linh thức của hắn đảo qua, thấp giọng nói.
Dù trong động phủ có rất nhiều linh thực thuộc tính Lôi, nhưng so với linh lôi bình thường thì hiệu quả của loại linh lôi màu xanh thẫm này lại cao hơn gấp mấy lần, cộng thêm số lượng cũng không ít, hẳn là có thể sử dụng trong khoảng hai năm rưỡi.
“Được rồi, đa tạ ngươi đã dẫn ta tới đây, còn giúp ta lấy được nhiều linh lôi như vậy.” Lục Huyền giơ tay xoa bộ lông màu trắng bạc của Lôi Hống Thú dị chủng, vừa cười vừa nói.
“Hôm nay từ biệt ở đây, lần sau tới ta sẽ mang cho ngươi và tiểu đồng bọn của ngươi ít đồ ăn ngon.” Thứ khác trong động phủ của hắn không có nhiều chứ linh quả linh tương thì lúc nào cũng có.
Hắn lại dựa theo con đường lúc trước tiến vào, xuyên qua cấm chế cột đá, tiến vào lôi hải mênh mông. Hư Không Yểm Mục không ngừng di chuyển trên không trung, Lục Huyền vừa quan sát viên đồng tử màu xám trắng trong lòng bàn tay vừa xuyên qua lôi mang với tốc độ cực nhanh.
“Ồ? Phía trước có bóng dáng tu sĩ.”
Từ trong tầm nhìn được Hư Không Yểm Mục chia sẻ, Lục Huyền nhìn thấy phía trước có mấy vị tu sĩ đang đối mặt với hai con Lôi Thú không biết tên. Nhìn dung mạo khí tức của đối phương thì không phải là người Lục Huyền quen biết.
Hắn cũng không muốn nhiều chuyện đi xen vào việc của ngươi khác, vì vậy Thanh Phù Vũ Y trên người lập tức lóe lên một mảnh linh quang nhàn nhạt, nhanh chóng thu lại khí tức trên cơ thể, hắn có ý định sẽ đi vòng qua đám người này.
Chờ tới gần khu vực đó, cảm nhận được tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt đang diễn ra cách mình hơn trăm trượng, Lục Huyền càng hiểu được chuyện mình kết bạn với con Lôi Hống Thú dị chủng kia là may mắn lớn đến nhường nào.
“Nếu không phải có người dẫn đường trong lôi hải thì quá trình tìm kiếm linh lôi của ta sẽ khó hơn trước kia gấp mấy lần, càng không cần phải nói đến chuyện tìm được số lôi dịch quý báu kia. Thậm chí trong quá trình tìm kiếm còn có khả năng đụng độ với Lôi Thú hoặc là tu sĩ không có ý tốt, sao có thể dễ dàng nhận được bảo vật như thế?” Hắn thầm cảm khái một câu.
“Các ngươi ở trong lôi hải ra sức giết yêu, tìm kiếm bảo vật, còn ta có Lôi Thú bản địa dẫn dắt nên dễ dàng tiến vào cấm địa, nhận được bảo vật. Tất cả mọi người đều có tương lai tươi sáng nha...”
Lục Huyền men theo đường cũ, nhanh chóng chạy tới ven bờ lôi hải. Hắn đã nhận được đủ số linh lôi màu xanh thẫm mình cần, thậm chí còn có thêm một ít lôi dịch quý hiếm nên không muốn lãng phí thêm thời gian ở bên trong lôi hải nữa, chỉ một lòng muốn quay lại động phủ thật nhanh thôi.
Trên đường thi thoảng cũng gặp phải tu sĩ bên trong lôi hải, nhưng hắn vẫn giữ vững nguyên tắc ban đầu của mình, đó là có thể trốn thì trốn, có thể né là né, cố gắng để không phải tiếp xúc với bọn họ.
Chỉ cần tu sĩ khác không chủ động đối phó mình thì hắn cũng chẳng muốn vì mấy chuyện vụn vặt mà khiến bản thân rơi vào hiểm địa.
Lúc xuyên qua lôi hải, đột nhiên hắn phát hiện ra một tia khác thường. Bởi vì bên tai vừa truyền đến tiếng sóng biển cuồn cuộn.
“Không xong rồi, chẳng lẽ ta đụng phải lôi bạo trong truyền thuyết?”
Lại nhớ, thời điểm Lục Huyền vừa mới tiến vào Lôi Hỏa Tinh Động, hắn đã từng nghe nói trong lôi hải thi thoảng sẽ phát sinh lôi bạo, với vô số tia lôi đình giống như sóng biển càn quét qua, nếu gặp phải hiện tượng này, sẽ rất khó tránh thoát, chỉ có thể dựa vào nhục thân hoặc pháp khí bảo vật cứng rắn chống đỡ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận