Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 940: Rời Khỏi Bí Cảnh Hung Thú!

Chương 940: Rời Khỏi Bí Cảnh Hung Thú!Chương 940: Rời Khỏi Bí Cảnh Hung Thú!
Bỗng “Phịch” một tiếng! Con nhện khổng lồ lập tức bay ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn lúc nó lao đền, toàn thân đập thăng vào vách đá, vô sô nham thạch rơi xuông như mưa to, còn con nhện thì lún sâu vào trong đó.
Lục Huyền tung người nhảy lên vách đá, kéo con nhện khổng lồ từ trong hố ra, nhìn con nhện khổng lổ tinh thần uể oải, đã gãy mất hơn nửa số chân dài, hắn quay đầu nhìn về phía con Hắc Kỳ Báo đang thờ ơ như không có chuyện gì bên cạnh. “Hắc báo à, lần này ta nhất định phải phê bình ngươi một tiếng. Con nhện nhỏ nhà người ta nghênh đón nhiệt tình như vậy mà ngươi nỡ đổi đãi với nó thể này sao? Chúng ta tới nơi đây vì kết giao băng hữu chứ không phải để đánh nhau.” Giọng điệu của hắn mang theo vài phần trách cứ Häc Kỳ Báo. “Haizz, chú nhện nhỏ đáng thương, nghĩ thoáng một chút đi nhé, không sao đâu, chờ vết thương của ngươi khỏi chúng ta lại giao lưu nhé, có được hay không?” Lục _ Huyền nhìn con nhện khổng lồ vẫn năm im thin thít, không dám nhúc nhích dưới uy thể của Hắc Kỳ Báo, trên mặt như cười như không, dịu dàng nói.
“Hả? Ngươi không đồng ý à? Không muốn làm bắng hữu với hắc báo nhà ta sao?” Thấy con nhện khổng lổ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, Lục Huyền hung tợn nói.
Cái đầu nhỏ của con nhện điên cuồng gật gật, sức lực cực kỳ to lớn, cứ như sắp văng ra khỏi cổ luôn rồi. “Thế mới đúng chứ. Dù sao thì những cái chân này của ngươi cũng không nổi lại được, không băng đưa hết cho ta đi, quay về ta sẽ nghiên cứu cách nối lại chỉ gãy, về sau nếu gặp phải tình huống tương tự, ta có thể trợ giúp ngươi khôi phục lại.” Trước khi rời đi, Lục Huyền còn không quên nhặt sô chân nhện bị đứt rời lên. Tuy chân nhện không có thịt mây, nhưng nói gì thì nói con nhện này cũng là hung thú tứ phẩm, chỉ một chút thịt cũng là đủ dinh dưỡng với đám linh thực tà dị của hắn rồi, không thể lãng phí được.
“Được rồi hắc báo, chúng ta trở về thôi.” Lục Huyền nói với Hắc Kỳ Báo luôn trung thành bảo hộ chính mình.
“Tuy với thực lực của ta thì đối phó với đám hung thú kia cũng không có gì khó khăn cả, nhưng ta vốn là một linh thực sư, xưa nay không thích chém chém giết giết. Hiện giờ có một con hung thú hộ vệ như Hắc Kỳ Báo đi theo bên cạnh, loại cảm giác dựa dẫm vào thực lực và huyết mạch của nó để chấn nhiếp đám hung thú còn lại cũng không tệ." Trong lòng Lục Huyền thẩm nghĩ, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên tạo thành một nụ cười, hẳn vui vẻ trở lại doanh địa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mây chổc đã đền ngày hắn phải quay về Thiên Tinh Động. Hắn chỉ tới bí cảnh này để hỗ trợ thuần hóa một số loại hung thú đặc biệt trong bí cảnh mà thôi. Hiện giờ, một trong những vị Kêt Đan Chân Nhân thường trú quản lý bí cảnh là Đỉnh Dục đã thay đổi quan niệm ngự thú, lại có thêm một con Häc Kỳ Báo ngũ phẩm thân cận với tu sĩ, mà trong bí cảnh vẫn còn rất nhiều tu sĩ khác, vậy là đủ ứng phó với đám hung thú kia rồi, hắn cũng nên rời đi.
Bên ngoài doanh địa. Lục Huyền quay đầu nhìn về phía đám người Phan Hong.
“Phan đạo hữu, Đinh đạo hữu, xin từ biệt ở đây, đa tạ hai vị đạo hữu và các vị đạo hữu khác trong bí cảnh đã chiều cô ta.” Hai tay hăn ôm quyển, cực kỳ khách khí nói với mọi người.
“Lục đạo hữu khách khí rồi, nhờ thương hội mời ngươi tới mà chúng ta đã được thoải mái hơn rất nhiều, cũng học được không ít tri thức về phương diện ngự thú từ đạo hữu, nhận được ích lợi không nhỏ.” Phan Hoáng sang sảng cười nói.
“Không sai, Đỉnh mô phải đa tạ Lục đạo hữu mới đúng.” Sau khi bị hung thú Liệt Vân Ưng đánh lén, quan niệm về ngự thú trong lòng Đinh Dục đã thay đổi rất nhiều, khiến cho thái độ của gã với Lục Huyền chỉ có cảm kích, không còn tâm tư khác nữa.
“Lục đạo hữu, đây là ba vạn linh thạch hạ phẩm, là thù lao của đạo hữu trong khoảng thời gian này, xin đạo hữu nhận lây." Hai người Phan Hoãng khẽ liễc mắt nhìn nhau, sau đó lây ra một túi vải màu xám đen, ném cho Lục Huyền.
“Vậy ta sẽ không khách khí.” Lục Huyền vui vẻ nhận lấy.
Với người có gia sản hùng hậu như hăn hiện giờ, ba vạn linh thạch hạ phẩm cũng không tính là nhiều, nhưng con sô này đã xứng đáng với sự nô lực của hẳn trong khoảng thời gian này rồi, mà ngoài ra trước khi tiền vào bí cảnh, Nghiêm Cửu An còn tặng hăn một gốc cây non Nguyên Dương Mộc ngũ phẩm. Tính ra khoản thu hoạch sau chuyến hành trình tới bí cảnh lần này cũng cực kỳ khả quan.
“Hai vị đạo hữu, thái độ của con Hắc Kỳ Báo kia với tu sĩ chúng ta đã có chút thân cận, về sau còn phải nhờ hai vị đạo hữu chăm sóc nó nhiều hơn.” Trước khi rời khỏi, Lục Huyển lại cô ý dặn dò hai người bọn họ. “Đây là đương nhiên." Tất cả mọi người đều thấy được hành động của Lục Huyền và hung thú Hắc Kỳ Báo ngũ phẩm trong khoảng thời gian gần đây. Có một con hung thú thực lực cường đại như vậy hô trợ vốn là điều bọn họ cầu còn không được, cả hai vội vàng gật đầu đồng ý.
'“Ta đi đây, có thời gian sẽ tới thăm ngươi." Lục Huyền vây tay với Hắc Kỳ Báo đang ở nơi xa trong doanh địa rồi điều khiển Phong Lôi Kiếm, trực tiếp biển mất ở phía chân trời. “Cuối cùng cũng quay về động phủ rồi, không biết đoạn thời gian gần đây có loại linh thực nào thành thục hay không? Và đám nhãi con trong nhà sống có tốt hay không?”
Bên ngoài trận pháp, Lục Huyền dùng linh thức đảo qua, xác nhận không có bãt cứ dị thường gì mới mở ra hai đại trận pháp ngũ phẩm, đi vào trong động phủ. Hắn vừa mới tiên vào, một đám linh thú đã chạy ra nghênh đón.
Lục Huyền an ủi chúng nó một phen, sau khi quan tâm tất cả đều như nhau, hắn mới đi vào linh điền. “Ở trong linh điền vẫn là thoải mái nhất.” Hắn hít sâu một hơi, cảm nhận thảo mộc linh khí tràn ngập khắp mảnh thiên địa xung quanh mình, cả thể xác lẫn tỉnh thần đều thoải mái đến khó nói thành lời. Nghỉ ngơi một lát, Lục Huyền đã bắt đầu đi kiểm tra linh điển, xem xét. kỹ càng tình trạng của môi một gốc linh thực. Từng đạo Linh Vũ Thuật như chăng ngại tiêu hao linh lực thay nhau vầy xuống các loại linh thực. Chờ bổi dưỡng tất cả linh thực xong, Lục Huyền mới mệt mỏi trở lại phòng.
Mấy tháng tiếp theo hắn lại sống cảnh yên tĩnh mà phong phú như trước kia. Mỗi ngày đều dậy sớm bồổi dưỡng linh thực, nuôi dưỡng linh thú, thời gian còn lại thì tu luyện các loại công pháp lây được từ quầng sáng và luyện chế đan dược. “Lục đạo hữu có trong động phủ không? Tại hạ Hoàng Bỉnh Khâu có việc tìm đạo hữu.” Hôm đó, lúc hăn đang chăm sóc linh thực, bông nhiên bên ngoài động phủ lại truyền đến một giọng nói trong trẻo.
“Hoàng Bỉnh Khâu?” Trong đầu Lục Huyền chợt hiện lên bóng dáng một vị tu sĩ râu dài, tu vi Kêt Đan trung kỳ, người này cũng ở trong Lôi Hỏa Tỉnh Động nhưng ngược hướng với Lục Huyền, khoảng cách giữa hai bên rât xa. Hai người từng gặp mặt một lần, nhưng mối quan hệ giữa chỉ giới hạn trong trình độ có biết đến sự tổn tại của đối phương thôi, ngoài ra chưa từng có giao tình gì sâu thêm.
“Hoàng đạo hữu, mời vào. Thân hình hăn lóe lên, trong nháy mắt đã đi tới bên rìa động phủ, mở ra trận pháp, nghênh đón tu sĩ râu dài tiến vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận