Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 813: Lập Lời Thề!

Chương 813: Lập Lời Thề!
Lục Huyền thoáng trầm ngâm một lát.
Bảo vật tứ phẩm, dù có hiếm thấy đến cỡ nào thì với hắn hiện giờ cũng không có gì đáng kể, chỉ có linh chủng quý hiếm mới có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú mà thôi.
“Mộc đạo hữu, ta không cần bảo vật gì cả, chỉ muốn hỏi ngươi về một loại linh quáng đặc biệt mà thôi.” Hắn do dự giây lát mới quyết định hỏi lão giả cao lớn một vài tin tức có liên quan đến mỏ linh quáng của Nguyên Từ Linh Sơn.
Hắn có được Nguyên Từ Linh Mộc lục phẩm đã lâu nhưng vẫn không tìm được điều kiện đặc biệt để thỏa mãn nhu cầu sinh trưởng của nó. Mà lão giả cao lớn này lại có xuất thân không tầm thường, còn yêu thích sưu tầm các loại bảo vật quý hiếm, biết đâu qua miệng lão, hắn lại có thể tìm được vị trí của Nguyên Từ Linh Sơn.
“Linh quáng đặc biệt ư? Mời Lục đạo hữu nói rõ hơn.”
“Bởi ta tu luyện công pháp có chút đặc biệt nên cần tìm hoàn cảnh ẩn chứa Nguyên Từ linh lực, không biết Mộc đạo hữu đã từng nghe nói đến một khu vực nào như vậy chưa?”
“Hoàn cảnh đặc biệt có ẩn chứa Nguyên Từ linh lực? Hình như ta cũng có chút ấn tượng về thứ này. Nhiều năm trước, ta từng nghe trưởng bối trong tộc nhắc qua, trong một bí cảnh nào đó có một tòa Nguyên Từ Linh Sơn, nhưng bên trong ẩn chứa rất nhiều cấm chế, vô cùng hung hiểm.” Trên mặt lão giả cao lớn lộ vẻ suy tư, sau đó chậm rãi nói ra.
“Vị trí cụ thể thì ta không rõ lắm, chỉ nhớ nơi ấy không nằm trong Ly Dương cảnh này, chờ lần sau ta trở lại tổng bộ thương hội sẽ thay Lục đạo hữu hỏi thăm một chút.” Lão hứa hẹn với Lục Huyền.
“Tốt, vậy đa tạ Mộc đạo hữu trước.” Lục Huyền cảm kích nói.
Thật lâu rồi vẫn không tìm được môi trường thích hợp để Nguyên Từ Linh Mộc phát triển, cuối cùng cũng có chút manh mối, hắn đã yên tâm hơn rất nhiều rồi.
“Mộc đạo hữu, nếu cứ cất giữ linh chủng Hài Ma Quan này cũng hơi phung phí của trời, không biết đạo hữu có từng nghĩ tới chuyện bồi dưỡng nó hay không? Đến lúc đó, nếu đạo hữu có thể nhận được một gốc linh thực thành phẩm hiếm thấy thì giá trị sưu tầm sẽ cao hơn rất nhiều.”
Sau khi biết được tin tức có liên quan đến Nguyên Từ Linh Sơn qua lời lão giả cao lớn, hiện giờ lực chú ý của Lục Huyền lại trực tiếp chuyển đến hạt linh chủng Hài Ma Quan lục phẩm kia.
Lại nói, ngoại trừ Lão Cốt Ma Chủng thần bí kia, thì trong khu vực linh điền âm phủ của hắn không có một gốc linh thực lục phẩm tà dị nào nữa, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi.
“Ý Lục đạo hữu là muốn...”
“Không sai, tính tình của ta cũng không khác gì đạo hữu, đã không gặp được linh thực hiếm thấy thì thôi, một khi đã thấy thì sẽ tìm đủ mọi cách để bồi dưỡng nó.” Lục Huyền vừa cười vừa nói: “Vậy nên tại hạ nguyện thay Mộc đạo hữu bồi dưỡng hạt linh chủng Hài Ma Quan này, chỉ để thỏa mãn sự tò mò với cái lạ trong lòng ta, cùng với cảm giác thành tựu sau khi linh thực trưởng thành mà thôi.”
“Lục đạo hữu có chắc sẽ bồi dưỡng ra loại linh thực được gọi là Hài Ma Quan này không?” Lão giả cao lớn nghi ngờ hỏi.
Phải biết rằng, nó chính là một hạt linh chủng lục phẩm có lai lịch không tầm thường, mà Lục Huyền chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, dù có tạo nghệ tinh thâm trên phương diện linh thực cũng không đủ để kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
“Ta có thể nhận ra hạt linh chủng này thì tất nhiên cũng có mấy phần tự tin có thể bồi dưỡng được nó.” Lục Huyền tự tin đáp.
“Chỉ cần nghiên cứu kỹ càng một phen, không dám nói tuyệt đối nhưng khả năng bồi dưỡng linh chủng trưởng thành vẫn rất cao.” Hắn cũng không nói quá vẹn toàn.
Nhưng theo cách nhìn của lão giả họ Mộc thì đây đã là tự tin tới cực điểm rồi.
“Giao linh chủng này cho Lục đạo hữu bồi dưỡng cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng hai điều kiện trước. Đầu tiên Lục đạo hữu phải lập lời thề tâm ma, đảm bảo sẽ toàn tâm toàn ý bồi dưỡng linh thực, trong quá trình bồi dưỡng bất cứ lúc nào ta cũng có quyền biết tình trạng của nó. Ngoài ra linh chủng lục phẩm cực kỳ trân quý với ta, Lục đạo hữu nhất định phải lấy ra một món bảo vật ngũ phẩm để ở chỗ ta làm vật thế chấp. Đợi sau khi linh thực thành thục, đương nhiên món bảo vật ngũ phẩm kia sẽ nguyên vẹn quay về với chủ nhân của nó, ta cũng sẽ hậu tạ Lục đạo hữu xứng đáng.” Lão giả trầm ngâm một hồi mới lên tiếng.
“Không thành vấn đề.” Lục Huyền vội vàng đồng ý, rồi do dự một lát mới lấy ra một mũi tên màu đen từ trong túi trữ vật.
Trên mũi tên có một mảnh hắc khí vờn quanh, không ngừng biến ảo tựa như bản thân nó cũng có sinh mệnh của riêng mình, thậm chí còn có cảm giác mũi tên này đang đính lên một khuôn mặt nửa trong suốt với ngũ quan mơ hồ không thể nhìn rõ dung mạo chân thật.
“Vật này tên là Đinh Đầu Tiễn, là một món bảo vật ngũ phẩm, bên trong ẩn chứa một tia lực lượng nguyền rủa cực kỳ mạnh mẽ, đây là bảo vật gia truyền của gia tộc ta. Ta cũng vì thấy cái mình thích mà thèm, do quá thích hạt linh chủng lục phẩm này nên mới cam lòng dùng nó để thế chấp với đạo hữu, mong đạo hữu cũng lập lời thề, xong việc phải trả lại bảo vật cho tại hạ.” Lục Huyền nửa thật nửa giả nói.
Hai người lập xuống lời thề tâm ma với nhau, sau đó người nọ cầm lấy bảo vật của người kia.
“Cứ như vậy đã lừa được linh chủng lục phẩm tà dị vào tay rồi.” Trong lòng Lục Huyền mừng rỡ vô cùng.
Trong linh điền âm phủ của hắn đã có vài loại linh thực ngũ phẩm tà dị nhưng lục phẩm lại hiếm như lông phượng sừng lân.
“Không biết đến lúc thứ này thành thục có thể mở ra quầng sáng phần thưởng gì đây.” Hắn ngẫm nghĩ với cõi lòng tràn đầy mong đợi.
Sau đó, Lục Huyền bừng bừng hăng hái rời khỏi từ phân hội của Hải Lâu thương hội tại Thiên Tinh Động.
Lần này thu hoạch rất khá, chỉ dùng mười tấm kiếm phù mà đã đổi được rất nhiều linh thạch, lại dùng một viên Thổ Hành Châu đổi được một món binh khí ẩn chứa sát khí thượng đẳng từ chỗ Mộc đạo nhân, ngoài ra còn biết được tin tức về Nguyên Từ linh mạch, nhưng niềm vui lớn nhất không gì sánh bằng lại chính là hạt linh chủng tà dị Hài Ma Quan lục phẩm này!
“Lúc trước thu hoạch được nhiều Dưỡng Kiếm Hồ Lô như vậy, nếu bán cho Hải Lâu thương hội mấy cái cũng không kiếm được bao nhiêu linh thạch. Mà bán ra quá nhiều lại có khả năng làm người khác sinh lòng hoài nghi. Dù sao ta cũng chỉ là một tán tu, trong người có quá nhiều bảo vật sẽ rước lấy một số phiền toái không đáng có.” Lục Huyền đi trên con đường đá xanh rộng rãi, trong lòng nghĩ thầm.
“Một thời gian nữa mới tới buổi đấu giá, linh thạch trong tay ta cũng đã đầy đủ, trước mắt không cần vội vàng đi bán bớt bảo vật ngũ phẩm nữa. Nhưng có một vấn đề lại nhất định phải giải quyết sớm. Đó là trong tay ta có quá nhiều bảo vật nhị phẩm tam phẩm.”
Vì Thủy Huỳnh Thảo, Liệt Diễm Quả và Băng La Quả đều được gieo trồng với số lượng lớn, nên phần lớn phần thưởng nhận được từ trong quầng sáng của chúng đều là nhị phẩm và tam phẩm. Mấy thứ này đã trở thành vô dụng với Lục Huyền ở thời điểm hiện tại rồi, bởi vậy trong tay hắn đã tích góp được kha khá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận