Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 689: Đa Bảo Lâu Bị Phá!

Chương 689: Đa Bảo Lâu Bị Phá!
Đa số âm vật bên ngoài trận pháp cũng cực kỳ khó chơi, mỗi một con đều không thấp hơn thực lực tu vi Trúc Cơ, như là giết không chết, dù thân thể chúng đã hóa thành vô số mảnh vỡ, cũng sẽ diễn hóa ra những tờ giấy dài nhỏ như xúc tu, hoặc là người giấy âm trầm thu nhỏ lại rất nhiều lần so với trước rồi tiếp tục xâm nhập làm ô nhiễm vòng bảo hộ linh khí.
"Hình thức có chút không ổn, xem ra thực lực của hai con tà ma cấp Họa này đã vượt xa Kết Đan chân nhân bình thường rồi, rất có thể ba vị Kết Đan chân nhân trong Đa Bảo Lâu không phải là đối thủ của bọn chúng." Một tầng linh quang mờ mịt xuất hiện trên hai mắt Lục Huyền, xuyên qua trận pháp, cùng với tầng tầng lớp lớp âm vật, trực tiếp thu hết toàn bộ tình hình chiến đấu vào trong mắt.
"Dường như năng lực ô nhiễm của những con âm vật người giấy này rất mạnh, trận pháp của Đa Bảo Lâu không duy trì được bao lâu, phải chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn bất cứ lúc nào." Hắn cũng không có ý định dùng đa số bảo vật trong tay đi đánh ra danh tiếng vang dội, bảo vệ tánh mạng của mình mới là trọng yếu nhất.
Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ, đột nhiên lại nhướng mày, phía sau đỉnh đầu xuất hiện một con mắt màu trắng bệch lúc ẩn lúc hiện. Theo hình ảnh thu được nhờ tầm mắt của Hư Không Yểm, hắn lập tức trông thấy đa số tu sĩ bên trong Đa Bảo Lâu vừa lần lượt bừng tỉnh, sau đó tụ tập lại cùng một chỗ và bắt đầu phát sinh những tình huống vô cùng quỷ dị.
Có tu sĩ phát ra tiếng kêu rên mang theo nỗi thống khổ chí cực, hai tay không kìm lòng được lập tức vươn lên gãi khắp thân thể mình, từng khối huyết nhục rơi xuống như mưa. Trong chốc lát, tu sĩ này chỉ còn lại có một bộ túi da khô quắt, treo ở trên khung xương cốt toàn thân. Thậm chí bộ túi da ấy còn chậm rãi xuất hiện màu xám trắng, phía trên tiết ra từng giọt thi dầu vàng như nến.
"Đây là dị hoá sao?" Lục Huyền không nhịn được lập tức lui về phía sau vài bước, ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Rất nhanh, đã có không dưới ba mươi người xuất hiện hiện tượng quỷ dị như vậy.
Mặt khác vẫn còn có rất nhiều tu sĩ không tự chủ được, thân thể trở nên cực kỳ cứng ngắc, hoàn toàn không còn huyết sắc, từ trạng thái này đến khi trực tiếp dị hoá trở thành túi da chỉ còn lại một bước ngắn.
"Tiếng cười của người giấy vừa nãy?" Lục Huyền hồi tưởng lại tiếng cười làm người ta sợ hãi vang lên ở sâu trong thức hải, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.
"May mắn trên người ta có Thanh Phù Vũ Y có thể ngăn cản công kích thần hồn, nếu không chỉ sợ ta cũng có khả năng bị dị hoá giống bọn họ."
Đám tu sĩ vốn trốn bên trong Đa Bảo Lâu, được trận pháp bảo hộ, bỗng chốc lại rơi vào cục diện hỗn loạn, trong lòng đều hoảng loạn, nhìn về phía tu sĩ bên cạnh, ánh mắt tất cả đều lóe lên vẻ cảnh giác đề phòng.
Nhóm tu sĩ vốn đang duy trì trận pháp vận chuyển ở khu vực tầng cao nhất, cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, khiến cho linh lực lưu chuyển trong vòng bảo hộ linh khí xuất hiện một thoáng ngưng trệ rất nhỏ, đã bị vô số người giấy, âm vật, thú giấy bên ngoài nắm được cơ hội và điên cuồng trùng kích trận pháp phòng hộ.
"Xem ra phải dựa vào chính mình rồi." Trong lòng Lục Huyền than nhẹ một tiếng, cục diện vô cùng hỗn loạn, người giấy tà ma đã không thể ngăn cản được, trận pháp bị phá chính là thời điểm đại đa số tu sĩ trong lầu ùn ùn chạy trốn.
Trong đầu hắn vừa sinh ra ý nghĩ như vậy, thì vòng bảo hộ linh khí bên ngoài tòa lầu đã không chịu nổi, vang lên những tiếng ken két ghê người, phía trên xuất hiện từng vết nứt, khe hở nhanh chóng lan tràn, vô số người giấy âm vật nhảy vào bên trong Đa Bảo Lâu.
Một tòa Đa Bảo Lâu to lớn như vậy lại ầm ầm sụp đổ.
Không có trận pháp phòng hộ, Đa Bảo Lâu được xem như mảnh tịnh thổ cuối cùng trong Quỷ Vực, cũng trong nháy mắt bị âm khí nồng đậm đồng hóa, hoàn toàn biến thành một mảnh đất trời tràn đầy âm khí u ám.
Lục Huyền cảm nhận được từng tia khí tức âm hàn thấu xương đang mưu toan dung nhập vào cơ thể hắn.
Vào khoảnh khắc ấy, một miếng Vân Sơn Ngọc Lục trực tiếp xuất hiện bên hông hắn, tinh lọc toàn bộ âm khí đang quanh quẩn trên người, giúp thân thể hắn không nhiễm phải âm khí.
Thế cục vô cùng hỗn loạn, Lục Huyền không có thời gian liên lạc với Cát Phác sư huynh, hắn dự định sẽ chạy thoát khỏi mảnh Quỷ Vực này trước lại tính sau.
Thanh quang mãnh liệt xuất hiện trên Thanh Phù Lữ dưới chân hắn, hắn lập tức theo sau hơn hai mươi tu sĩ thực lực cường đại có tốc độ nhanh nhất, vội vàng chạy thẳng đến vùng biên giới của Quỷ Vực.
Khắp nơi bên trong Quỷ Vực đều là người giấy âm vật.
Đột nhiên Lục Huyền ngẩng đầu, một căn phòng bằng giấy dài rộng hơn một trượng từ trên trời giáng xuống. Trên căn phòng giấy này có vẽ khá nhiều hoa điểu trùng ngư, bên trong truyền đến một lực hút kinh người, hắn cũng sắp bị hút vào trong đó.
Cách nơi này mấy trượng, có một con viên hầu bằng giấy trắng nhợt nhẹ nhàng bay về phía hắn, tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Lục Huyền. Lục Huyền gặp nguy không loạn, trước người hiện lên mười viên thạch châu hỏa hồng, chúng chính là Bạo Viêm Châu tam phẩm từng mở ra từ quầng sáng của Liệt Diễm Quả.
Hắn đã sớm chú ý tới đám người giấy âm vật cực kỳ khó chơi này rồi, vì vậy vừa ra tay đã ném ra mười viên châu. Mười viên thạch châu nàu hỏa hồng bắn ra theo hình quạt, trực tiếp tiến vào từ dưới đáy căn phòng giấy, tâm niệm hắn vừa động, một mảnh hỏa quang màu đỏ thẫm đã phóng thẳng lên trời, thiêu đốt căn phòng giấy kia thành tro bụi.
Lục Huyền cầm Phong Lôi Kiếm trong tay, hắc phong gào thét, bên trong có vô số tia kiếm khí cực nhỏ, hồ quang điện lóe sáng, cuốn về phía viên hầu giấy.
Con viên hầu giấy màu trắng bệch vẫn duy trì nụ cười làm người ta kinh hãi kia, mặc cho thân thể bị Phong Lôi kiếm khí xuyên qua.
Lục Huyền thầm hừ lạnh một tiếng.
Phải biết rằng, dù hắn tu luyện và thuần thục rất nhiều loại kiếm quyết, nhưng bản thân lại đắm chìm trong 《 Phong Lôi Kiếm Kinh 》 sâu nhất, cũng hấp thu được nhiều gói kinh nghiệm kiếm ý nhất, lại cộng thêm bản thân Phong Lôi Kiếm tứ phẩm cũng không phải thứ tầm thường, nó từng được dung nhập Tốn Lôi Kiếm Hoàn hắn lấy được từ trước, bởi vậy khi đồng thời kết hợp với《 Phong Lôi Kiếm Kinh 》 sẽ khiến sức mạnh bộc phát ra càng thêm mạnh mẽ, đây được xem như thủ đoạn mạnh nhất của hắn lúc bình thường.
Quả nhiên, dưới vô số kiếm khí trùng kích, thân thể con viên hầu trắng bệch đã hóa thành vô số mảnh vỡ, hồi lâu sau cũng không thấy ngưng kết ra người giấy mới.
Lục Huyền cho rằng bản thân đã giải quyết xong con viên hầu, đang lúc hắn muốn rời đi lại chú ý tới vô số mảnh vỡ người giấy vừa phát sinh những động thái bất thường. Chúng trực tiếp hóa thành từng mảnh băng giấy dài mảnh, giống như vô số quái trùng, đánh úp về phía Lục Huyền từ bốn phương tám hướng.
“Đúng là khó chơi.” Lục Huyền không khỏi cảm khái một câu, rồi không chút do dự, một tấm phù lục màu đỏ thẫm im ắng trượt xuống lòng bàn tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận