Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 190: Tiểu Phong Chuẩn Ham Ăn!

Chương 190: Tiểu Phong Chuẩn Ham Ăn!
Lục Huyền vốn tưởng mình đã mở ra quyển thượng rồi, mà trên cây còn nhiều mảnh lá trà như vậy thì mở ra quyển hạ cũng là chuyện đương nhiên thôi. Ai ngờ phải đợi đến cuối cùng mới mở được quyển hạ giai đoạn Trúc Cơ.
Lục Huyền đứng yên lặng tại chỗ, một lúc lâu sau mới hấp thu xong 《 Lưu Ly Đoán Cốt Pháp 》 ở giai đoạn Trúc Cơ vốn vô cùng huyền ảo phức tạp kia.
"Ngao..." Đạp Vân Linh Miêu lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn, phát ra một tiếng gầm nhẹ mang theo ba phần giọng gió.
"Quả trứng trong phòng có động tĩnh gì sao?" Lục Huyền kinh ngạc hỏi.
Lại nói, sau khi được hắn cố ý dặn dò, lúc bình thường Đạp Vân Linh Miêu vẫn canh giữ xung quanh quả trứng Phong Chuẩn, hiện giờ nó lại qua đây, có nghĩa là Tiểu Phong Chuẩn sắp nở rồi!
Hắn vội vã đi vào trong phòng.
Chẳng biết từ lúc nào những đường hoa văn rậm rạp chằng chịt nhỏ bé đã xuất hiện trên quả trứng lớn màu xanh, luồng khí lưu nhỏ bé cũng lưu chuyển thường xuyên hơn xung quanh.
Đột nhiên, một tiếng rắc rắc thật nhỏ vang lên, những đường hoa văn mỏng manh bên trên dần dần phát triển thành từng vết nứt nho nhỏ. Vết nứt nhanh chóng lan rộng, càng ngày càng dài, sau mấy hơi thở, luồng khí lưu nhỏ bé vốn luôn lưu chuyển xung quanh quả trứng to kia đã tràn vào bên trong. Quả trứng lớn màu xanh trực tiếp vỡ thành mấy chục mảnh lớn nhỏ.
Một con chim màu xanh ướt sũng xuất hiện.
Kích thước của Phong Chuẩn vừa mới sinh không nhỏ, chiều cao đã xấp xỉ hai thước rồi, trên người có một lớp lông tơ lưa thưa màu xanh nhạt, hai mắt hơi nhắm nghiền, nó dùng hết sức mới có thể miễn cưỡng mở được đôi mắt ra.
Vừa mở mắt, nó đã nhìn thấy Lục Huyền ngay, lại cảm nhận được khí tức thân thiết từ trên người hắn, ấu điểu Phong Chuẩn khẽ kêu nhỏ với hắn một tiếng, âm thanh non nớt véo von.
Ngay sau đó, dường như xuất phát từ ký ức ở nơi sâu thẳm bên trong huyết mạch, ấu điểu Phong Chuẩn đã tiến lên, đặt những bước chân run rẩy của mình xuống đất, đi tới bên cạnh đống vỏ trứng màu xanh đã vỡ vụn, nuốt từng mảnh vỏ trứng nhỏ vào trong bụng.
Sau khi nuốt xong, rõ ràng là ấu điểu Phong Chuẩn đã có chút sức lực lớn hơn, khiến cho tốc độ nó nuốt những mảnh vỡ vỏ trứng còn lại cũng tăng lên. Nửa khắc sau, tất cả những mảnh vỡ đều được ấu điểu nuốt chửng sạch sẽ. Đến lúc này, ấu điểu đã thay đổi rất nhiều so với khi mới chào đời, cặp mắt sáng trong, động tác có lực, dưới đôi cánh màu xanh nhạt của nó là một cái bụng phình to, khi đi hơi lắc lư trông rất dễ thương.
Ngay khi ấu điểu Phong Chuẩn đang loạng choạng đi về phía Lục Huyền, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tới đằng sau lưng, Đạp Vân Linh Miêu đang lao thẳng về phía nó.
Phong Chuẩn cảm nhận được nguy hiểm, lập tức dang rộng đôi cánh, cơ thể mập núc ních của nó hóa thành một cái bóng xanh, trực tiếp hạ xuống bờ vai bên trái của Lục Huyền.
"Chiêm chiếp..." Nó không ngừng phát ra tiếng kêu to lanh lảnh, dường như đang tố cáo với Lục Huyền về hành vi thô lỗ của Đạp Vân Linh Miêu.
"Ngao..." Đạp Vân Linh Miêu thấy chỗ ngồi của mình bị chiếm, làm sao có thể chịu đựng được? Nó cũng khẽ gào lên, âm thanh mang theo chín phần giọng gió, lại dùng bàn chân dày dặn như một đám mây trắng của mình, giậm mạnh xuống đất một cái rồi nhảy lên bờ vai phải của Lục Huyền.
Bả vai Lục Huyền hơi trầm xuống, trong lòng dở khóc dở cười.
Hai đứa nhỏ mỗi đứa chiếm một bên, một đứa vừa chui ra khỏi vỏ trứng đang líu ríu, một đứa thì cất giọng khàn khàn. Lục Huyền chẳng được một chút yên tĩnh nào cả.
"Bờ vai của ta đang phải gánh sức nặng mà lẽ ra nó không nên gánh..." Hắn cảm thán một câu rồi đặt ấu điểu Phong Chuẩn và Đạp Vân Linh Miêu xuống đất.
"Khi nó còn ở trong trứng thì ngươi yên lặng bảo vệ nó, thế mà khi bạn nhỏ này mới vừa ra khỏi trứng thôi, ngươi đã hiện nguyên hình rồi, lại còn tấn công nó nữa. Nó vẫn là một đứa nhỏ mà? Ừm, dù đứa nhỏ này hơi lớn hơn bình thường một chút thì nó vẫn là một đứa nhỏ thôi!"
Lục Huyền ngắm nhìn ấu điểu Phong Chuẩn có chiều cao hơn hai thước đằng kia, sau đó giả vờ dạy cho Đạp Vân Linh Miêu một bài học. Hắn cũng biết Đạp Vân Linh Miêu chỉ chơi đùa ấu điểu Phong Chuẩn một chút thôi, nếu nó thật sự muốn săn giết ấu điểu thì làm sao con ấu điểu Phong Chuẩn mới chào đời kia có thể chạy thoát được?
Nhưng đúng là phản ứng của ấu điểu Phong Chuẩn có phần nằm ngoài dự đoán của Lục Huyền. Bởi cả tốc độ phản ứng của nó khi Đạp Vân Linh Miêu vồ tới, cùng với tốc độ cực nhanh lúc bay lên, hay là chuyện đầu tiên nó làm khi gặp nguy hiểm là ôm lấy đùi hắn, mượn lực chống lại Đạp Vân Linh Miêu... Tất cả những hành động này của nó đều có vài phần phong thái của chủ nhân rồi.
Lục Huyền đắc ý nghĩ thầm, rồi ngay lập tức đi vào trong nhà lấy lượng thịt yêu thú gấp đôi trước đây ra.
Dưới ánh nhìn chăm chú chờ mong của ấu điểu Phong Chuẩn, Lục Huyền lập tức đẩy nhanh tốc độ, hắn xé thịt thành những sợi dải mỏng và chia đều thành hai đống, lần lượt đặt trước mặt Đạp Vân Linh Miêu cùng với ấu điểu Phong Chuẩn.
Ấu điểu mới ngấu nghiến những mảnh vỏ trứng chưa được bao lâu, nhưng đứng trước một đống thịt yêu thú ngon lành, nó lập tức phớt lờ cái bụng căng phồng của mình, nhanh chóng hưởng thụ thịt yêu thú.
Đạp Vân Linh Miêu thấy vậy, vốn dĩ nó luôn ăn chậm từ trước đến nay cũng lặng lẽ gia tăng tốc độ. Hai đứa cứ như đang tranh đua xem ai ăn nhanh hơn vậy. Và đương nhiên, chỉ trong nháy mắt, hai đống thịt yêu thú nhỏ đã bị càn quét sạch sẽ rồi.
"Cái này... Nhóc con mập mạp, ngươi định ăn sạch của lão tử à..." Đột nhiên Lục Huyền cảm nhận được một chút nguy cơ.
Trước đây, chỉ có Đạp Vân Linh Miêu ăn thịt yêu thú, nên số lượng mỗi ngày cũng không nhiều lắm. Nhưng bây giờ, đã có thêm một con ấu điểu Phong Chuẩn vừa mới sinh ra đang cần rất nhiều thịt yêu thú để phát triển, mà cung cách ăn uống của nó còn ảnh hưởng đến cả Đạp Vân Linh Miêu vốn luôn nhỏ nhẹ tử xưa đến giờ, khiến cho đống thịt yêu thú bị ăn hết nhanh như gió cuốn mây trôi.
"Xem ra ta phải tích góp thật nhiều thịt yêu thú mới được. Mặt khác còn phải mua một vài thanh phi kiếm pháp khí, thỏa mãn nhu cầu sinh trưởng của Dưỡng Kiếm Hồ Lô."
Lục Huyền nghĩ vậy và quyết định đến thăm Bách Lý Kiếm Thanh – người gia nhập vào tông môn cùng một lượt, lại có mối quan hệ khá tốt với hắn – để ôn lại chuyện cũ một phen, đồng thời cũng hỏi gã một vài vấn đề có liên quan đến việc này.
Sau khi vào tông môn, hai người không gặp nhau nhiều, thỉnh thoảng mới chạm mặt được một, hai lần.
Lục Huyền cưỡi một con Linh hạc, đi đến địa chỉ do Bách Lý Kiếm Thanh để lại, và dừng ngay phía trước một tòa sơn phong thật to. Ngọn sơn phong này náo nhiệt hơn sơn phong chỗ Lục Huyền rất nhiều, chân núi, sườn núi, thậm chí là đỉnh núi, khắp nơi đều có động phủ tiểu viện.
Lục Huyền dừng lại phía trước một tòa tiểu viện thanh lịch, lập tức mở miệng, hét vào bên trong: "Kiếm Thanh có ở nhà không? Ta là Lục Huyền, sang đây thăm đệ đây."
Rất nhanh, trận pháp bên ngoài tiểu viện đã mở, Bách Lý Kiếm Thanh đi ra nghênh đón. Đôi mắt mảnh nhỏ của gã vui đến híp lại thành hai đường kẻ, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ nóng bỏng.
(Cho bạn nào không biết thì “chuẩn” 隼 là con chim cắt nhé!)
Bạn cần đăng nhập để bình luận