Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1116: Nhờ Khách Hàng Quảng Cáo!

Chương 1116: Nhờ Khách Hàng Quảng Cáo!Chương 1116: Nhờ Khách Hàng Quảng Cáo!
Lôi Chính chỉ là một tán tu Kết Đan sơ kỳ, có thể lấy ra ba vạn linh thạch hạ phẩm đã đủ thấy gã rất có thành ý rồi, trong lòng hắn cũng không dị nghị gì cả.
Huống chi, hắn đã nhận được thù lao lớn nhất trong nháy mắt khi thu hoạch Cửu Nho Bảo Thụ rồi, ba vạn linh thạch hạ phẩm này chỉ có thể coi là dệt hoa trên gấm mà thôi. “Như vậy đi, Lục đạo hữu.” Lôi Chính trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Chỗ này có mười chiếc lá bảo thụ, hẳn là trị giá không ít linh thạch, xin đưa cho đạo hữu để tỏ lòng cảm kích.” Gã nói xong lại dứt khoát gỡ xuống mười chiếc lá kỳ dị tản ra mùi mực, đưa cho Lục Huyền.
Lục Huyền từ chối một phen, nhưng thấy thái độ của Lôi Chính cực kỳ kiên quyết nên đến cuối cùng đành phải nhận lấy. Phiến lá này có thể dùng để chế phù, cũng có thể làm tài liệu luyện chế pháp khí, xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
Lôi Chính cất kỹ phần tài liệu bảo thụ còn lại, sau đó hai người ngồi trong tiểu viện yên tĩnh nói chuyện phiếm một hồi. Trong lúc đó, gã liên tục bày tỏ lòng cảm kích với Lục Huyền.
Nhiều năm trước vì chủng loại của thứ linh chủng này quá mức đặc thù, mà gã lại không có nhiều kinh nghiệm trồng trọt nên không biết xoay xở ra sao, sau khi gặp gỡ Lục Huyền, ôm suy nghĩ còn nước còn tát, gã mới quyết tâm giao linh chủng cho Lục Huyền bồi dưỡng thay mình.Docfull.vn- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Mấy chục năm qua đi, suýt chút nữa gã đã quên mất chuyện này rồi, không ngờ Lục Huyền lại mang tới cho gã một niềm vui bất ngờ lớn như thế.
Phải biết rằng, toàn thân Cửu Nho Bảo Thụ đều là bảo, nó có sức hấp dẫn cực lớn với đám tu sĩ Nho đạo ở Đại Hạ cảnh, có thể dùng để đổi lấy rất nhiều tài nguyên và linh thạch.
Có thể nói đây chính là cơ duyên lớn lao. Bởi vậy Lôi Chính mới vô cùng cảm kích người đã giúp mình nhận được cơ duyên như thế.
“Lôi đạo hữu đừng tâng bốc Lục mỗ nữa, nói thêm rất dễ làm tại hạ đắc ý mà vênh váo đấy.” Lục Huyền khẽ cười nói. “Với tạo nghệ linh thực tinh thâm như Lục đạo hữu dẫu có tán dương thế nào cũng không đủ.” Lôi Chính Ngôn chân thành nói.
“Không bằng thế này đi...” Trong lòng Lục Huyền khẽ động, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Chính đang ngồi đối diện.
“Lôi đạo hữu có để tâm tới chuyện bồi dưỡng Cửu Nho Bảo Thụ này bị truyền ra ngoài hay không? Nếu không ngại, xin đạo hữu nói vài lời với những tu sĩ khác, tuyên truyền chuyện Lục mỗ thay ngươi bồi dưỡng giùm ta, để càng nhiều đạo hữu biết đến chuyện này càng tốt.”
“Chút chuyện nhỏ này đương nhiên là ta không để ý đến.” Lôi Chính suy nghĩ một lát rồi nói.
Dù nhận lời với Lục Huyền sẽ để trực tiếp tiết lộ chuyện gã có được món tài liệu quý hiếm là bảo thụ ra ngoài, nhưng so với lợi ích mà Lục Huyền mang đến, chút nguy hiểm này hoàn toàn không đáng kể.
“Nhưng nếu tu sĩ mộ danh tìm đến quá nhiều, Lục đạo hữu phải thay người khác bồi dưỡng nhiều như vậy liệu có vất vả quá hay không?” “Không vất vả không vất vả.” Lục Huyền vội vàng lắc đầu nói: “Được nhìn đám linh thực mình bồi dưỡng dần dần trưởng thành thì chút vất vả ấy hoàn toàn không đáng kể. Cũng không còn cách nào khác, thật sự là Lục mỗ quá sỉ mê đám linh thực quý hiếm mà.”
Hắn lại tiếp tục củng cố thiết lập nhân vật linh thực sư của mình.
“Được, tại hạ nhất định sẽ nói rõ với những đạo hữu khác.” Lôi Chính nghe vậy cũng nghiêm mặt hứa với Lục Huyền.
“Đa tạ Lôi đạo hữu.” Lục Huyền chắp tay cảm kích.
Lôi Chính không ở lại trong động phủ của Lục Huyền quá lâu, sau khi ngồi một lúc thì từ biệt hắn rời đi.
“Có vẻ như gốc Cửu Nho Bảo Thụ này chính là phương thức tuyên truyền tốt nhất. Chỉ cần bỏ ra một ít linh thạch là có thể ủy thác cho vị linh thực sư nổi danh nhất Ly Dương cảnh đi tới hỗ trợ đào tạo linh thực, dù chủng loại có kỳ lạ cổ quái đến đâu, cũng có thể đào tạo thành công, sau đó thu hoạch linh thực một cách tốt nhất có thể.”
“Với những tu sĩ đang nắm giữ linh chủng hiếm thấy lại không có lòng tin tự mình có thể bồi dưỡng thành công, hoặc không biết phải bồi dưỡng thế nào, đây tuyệt đối là tin tức có sức hấp dẫn rất lớn.” Khóe miệng Lục Huyền khẽ cong lên.
“Linh chủng quý hiếm ơi, toàn bộ hãy mau rơi vào tròng nào.”
“Ta làm như vậy không phải vì thu hoạch phần thưởng tới từ quầng sáng, chỉ vì ta có lòng nhiệt tình thích giúp người làm vui mà thôi.”
Hắn đang định trở về động phủ thì đột nhiên linh thức chợt phát hiện một tấm phù lục đưa tin từ nơi xa đang bay tới với tốc độ cực nhanh. Mười mấy hơi thở sau, tấm phù lục ấy đã tới bên ngoài động phủ. Linh thức của Lục Huyền nhanh chóng kéo tấm phù lục kia tới gần, lại tiện thể kích phát nó.
“Lục đạo hữu, gân đây Thiên Tinh Động không yên ổn, mong đạo hữu để ý nhiều hơn, chăm sóc bản thân thật tốt.” Giọng nói ôn hòa của Tề Vô Hành truyền vào tai Lục Huyền.
“Không biết tại vị trí nào trên tấm vách ngăn không gian của Tỉnh Động đã trở nên không ổn định, khiến cho đám tà ma ngoại vực lẻn vào càng ngày càng nhiều.” “Lúc trước, khi tổ chức bao vây tiêu diệt tà ma, tu sĩ Thiên Tinh Động đã gặp phải mai phục, không ít hộ vệ thương vong, tán tu cùng nhau đi săn giết tà ma cũng ngã xuống hơn mười người, trong đó còn có ba Kết Đan Chân Nhân.”
“Vách ngăn không gian của Thiên Tinh Động bị hao tổn... tà ma ngoại vực xâm nhập...” Lục Huyền than nhẹ một tiếng.
Thiên Tinh Động có tổng cộng là mười tám Tinh Động, mỗi một Tinh Động gần như đầu tương đương với một khu động thiên phúc địa, trực tiếp kết nối với hư không, một khi phòng hộ không chu toàn sẽ có khả năng xuất hiện cục diện như hiện tại. “Có Tinh Chủ che chở mà hộ vệ Thiên Tinh Động vẫn tử thương không ít, có thể thấy được thực lực của đám tà ma vừa xâm nhập kia mạnh mẽ đến thế nào. Ngoài ra vẫn còn không ít tán tu có ý đồ muốn chia một chén canh đã ngã xuống, thậm chí trong nhóm ngã xuống kia còn có cả ba Kết Đan Chân Nhân, chỉ không biết đám người xấu số lần này có mấy vị đạo hữu lần trước muốn đi bao vây tiễu trừ tà ma hay không?” Hắn nghĩ thầm sau đó lại thu hồi tâm tư, bày tỏ lòng cảm kích với việc Tâ Vô Hành đã gửi tin nhắc nhở mình, làm xong hết thảy mới trở lại bên trong động phủ của mình.
“Xem ra, gần đây phải cố gắng hết sức để ở lại bên trong động phủ, ít đi thăm dò những hiểm địa kia hơn. Ừm, thật ra thì ta cũng rất ít khi ra ngoài.”
Trong lòng hắn có mấy phần lo lắng, nhưng rất nhanh lại suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện rồi.
“Trời sập xuống còn có người ở trên cao chống đỡ. Tốt xấu gì Thiên Tinh Động cũng là thế lực lớn thứ hai Ly Dương cảnh, lại nắm trong tay Thập Bát Tinh Động, tà ma xâm nhập cũng là chuyện bọn họ phải cân nhắc, không liên quan gì tới một linh thực sư bình thường chỉ biết vùi đầu vào làm ruộng như ta. Nếu có tà ma hoặc tà tu nào mắt mù dám xâm nhập vào khu động phủ này thì mấy thanh phi kiếm của Lục mỗ sẽ không để yên cho chúng.” Lục Huyền thầm nghĩ.
Dù hắn không thích cuộc sống làm ruộng của mình bị người khác quấy rây, nhưng nếu thật sự đụng phải, cũng chỉ có thể ứng phó bằng cách 'quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn' mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận