Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 992: Nhìn Ta Đây!

Chương 992: Nhìn Ta Đây!Chương 992: Nhìn Ta Đây!
Huyết Tuyển Bạng Mẫu cần sinh trưởng trong hoàn cảnh biển máu, đồng thời lây tỉnh huyết nuôi dưỡng. Nó vồn là tà vật, lại có yêu cầu về điều kiện sinh hoạt như vậy, thực sự không thích hợp để đặt vào cái hổ nhỏ nơi nhóm linh thú Ly Hỏa Giao đang sinh sống.
Lục Huyền tìm được một mảnh đất trống năm trong góc linh điển âm phủ, lập tức thi triển Địa Dẫn Thuật. Rât nhanh, một cái ao nhỏ dài rộng chừng hai trượng đã xuât hiện.
Sau đó, hắn lại lấy ra mấy chục bình bạch ngọc nhỏ, trong bình nhỏ - đựng đầy tỉnh huyết lúc trước hắn từng rút ra từ trong cơ thể đám Giao Long lại Thiên Long hổ. Bởi vì số lượng rất nhiều, phẩm chất không cao, Nhục Linh Thần cũng không ăn loại tỉnh huyêt này nữa, nhưng dùng chúng làm thức ăn. chăn nuôi Huyết Tuyển Bạng Mâu ấu sinh kỳ này lại rất thích hợp.
Sau đó, hắn lại rót linh tuyển vào trong ao nhỏ, để tỉnh huyết Giao Long tan ra, toàn bộ ao nhỏ hiện lên màu đỏ như máu, tản ra mùi máu tanh nồng đậm.
Chuẩn bị xong xuôi, Lục Huyền lấy Huyết Tuyển Bạng Mẫu ra, cởi bỏ - phù văn xiềng xích phía trên, ký kết khê ước, sau đó đặt nó vào trong ao nhỏ. Tà vật âu sinh kỳ này vẫn luôn được đặt trong cái chậu bạch ngọc, hành động bất tiện, hoàn cảnh sinh trưởng ác liệt, đột nhiên lại được di chuyển sang một cái ao nhỏ chứa đầy máu Giao Long tỉnh thuần, ban đầu còn có chút không thích ứng kịp.
Một lát sau, mới thấy nó có thêm vài phần sức sống, không ngừng phun ra từng cột huyết thủy.
Lục Huyền thấy thế, trong lòng cũng yên tâm. Sau đó, hắn nhanh chóng gieo ba hạt Hồn Trùng Khuẩn vào một mảnh linh điền trống không, cũng đặt cành Hương Nhục Chỉ lục phẩm vào trong U Nê Nhục. Chờ mọi chuyện xong xuôi, hắn lại đi tới trước mặt Thực Quỷ Ác Đẳng, lây con Đạm Ảnh Quỷ ngũ phẩm kia ra, trực tiếp cướp lây một bộ phận từ trong thân thể của tiểu quỷ, nhét vào Thực Quỷ Ác Đăng.
"Sau này nhu cầu về huyết nhục của động phủ lại một lần nữa tăng cao rồi." Sau khi Lục Huyền gieo trồng Hương Nhục Chỉ và Hồn Trùng Khuẩn xuống dưới linh điền, lại không khỏi cảm khái nói.
"Cũng may ta có tu sĩ núi thịt nắm giữ thần thông huyết nhục, có thể không ngừng mọc thêm huyêt nhục tà dị." Khóe miệng Lục Huyền khẽ nở một nụ cười, sau đó, hắn nhanh chóng lây ra một khôi huyêt nhục lớn màu đen đỏ từ trong Thao Trùng Nang.
Trên khối huyết nhục màu đen đỏ ầy vân còn lưu lại một chút Phật lực của Trần Ngục Kim Cương Tượng. Từ khi bị bắt lại đến giờ, đối phương vẫn một mực bị trần áp bên trong Thao Trùng Nang — món pháp khí đã được Lục Huyền luyện chê thành pháp bảo — nên không thể gây ra một chút sóng gió gì nữa.
Vừa rời khỏi Thao Trùng Nang, khối huyết nhục màu đen đỏ nọ như được tân sinh, không ngừng sinh sôi ra mầm thịt màu xanh đỏ. Mầm thịt nhanh chóng sinh trưởng, nhưng dường như nó cảm nhận được nguy hiểm gì đó, mới vội vàng ngừng lại.
Lục Huyền đưa tay tới, chộp lấy một khối huyết nhục lớn màu đen đỏ. Gương mặt hư ảo của tu sĩ núi thịt lập tức xuất hiện trên bề mặt miếng thịt kia. “Lục đạo hữu, cầu xin ngươi, cho ta một đao thông khoái đi!" Gương mặt ầy không ngừng lay động, giồng như có thể tan thành mây khói bât cứ lúc nào.
"Đạo hữu nói sao? Ta lưu lại ngươi một cái mạng không phải là rất tôt sao?" Lục Huyền mỉm cười, sau đó đặt miếng thịt màu đen đỏ kia ở xung quanh Hương Nhục Chỉ và những loại linh thực khác.
"Ta hoặc là rơi vào ngủ say, hoặc là vừa khôi phục tỉnh táo, đã phải trơ mắt nhìn huyết nhục của mình bị đạo hữu ngươi cắt lây, làm như vậy chút huyết nhục bổn nguyên đều phải bị ngươi vắt cạn rồi." Gương mặt hư ảo của tu sĩ núi thịt thống khổ nói.
"Đạo hữu, không nên từ bỏ hi vọng, chỉ cần còn sống, là vân có hi vọng chạy trốn. Về phần ép khô kia, chăng phải vì đạo hữu ngươi cung cấp lượng máu thịt không đủ hay sao? Có đôi khi ngươi nhất định phải tìm ra nguyên nhân năm ở _ chính mình. Ta nói ngươi thử ngầm lại xem sao, ngươi ở trong Thao Trùng Nang nhiều năm như vậy, linh lực có tăng lên không? Có ngưng kêt huyết nhục thật tôt hay không?" Lục Huyền liên tục hỏi. Ngay tại thời điểm khối huyết nhục màu đen đỏ ấy nghe đến ngây người, hăn lại bỏ nó vào trong Thao Trùng Nang.
Nói đùa, làm sao ta chịu cam lòng để cho một tên công cụ nhân đắc lực như ngươi đi chết? Chờ sau khi hoàn toàn ép khô huyết nhục của đối phương, lại đi tỉnh luyện hổn . phách còn sót lại trong đông huyết nhục của tu sĩ núi thịt kia một _ phen, đó mới gọi là tận dụng hêt khả năng. Đến đây, đột nhiên Lục Huyền lại nhớ tới tên tà tu từng bị mình gieo xuồng Lão Cốt Ma Chủng. Lúc trước, chính lão này đã bồ trí một loại phần hoa đặc thù trên người hắn, từ đó làm bại lộ vị trí của hắn cho tên tu sĩ núi thịt kia.
Lục Huyền đi vào trong góc, nhìn thây tên tà tu lúc trước đã hoàn toàn không còn hình người, linh trí cũng mất sạch, chỉ còn lại một chút bản năng đơn giản, giồng như yêu ma, chỉ thây từng cây xương cốt dài nhỏ quái dị kéo dài ra từ trong cơ thể của lão, khiến lớp da bên ngoài trở nên căng phổng, nhìn hết sức kỳ quái.
Lục Huyền tập trung tỉnh thần lên trên đó, biêt được tình trạng sinh trưởng của Lão Cốt Ma Chủng cực kỳ tốt, lúc này mới yên lòng. "Ngũ Tạng Bảo Chu đã tiến vào giai đoạn hoàn toàn thành thục, đoán chừng trong vòng một - hai năm sắp tới là có thể thu hoạch được một món phần thưởng quầng sáng không tệ rồi." Lục Huyền liếc nhìn gôc linh thực quái dị hình dáng như ngũ tạng ở cách đó không xa, trong lòng vui mừng.
Sau khi gieo xuống những hạt linh chủng đã thu hoạch được từ trong Phong Uyên Tỉnh Động, Lục Huyền lại tiếp tục ở trong động phủ thêm một đoạn thời gian nữa, đi bồi dưỡng linh thực, chăn nuôi linh thú. Đảo mắt một cái, đã nửa năm trôi qua.
Dưới chân núi, bên trong lôi mang chói mắt bừng sáng đầy trời, bóng người Lục Huyền nhanh nhẹn đi ra từ bên trong. "Hiện giờ, ta đã sơ bộ nắm giữ mấy loại lôi pháp bên trong Thần Tiêu Chân Pháp } rồi, nhưng còn chưa thuần thục lắm, xác suất thi triển thành công lôi độn này không cao, độn tôc, khoảng cách vân còn không gian gia tăng rất lớn. Nhưng chỉ tu luyện đến đây thôi, đã cảm nhận được nó lợi hại hơn Ngũ Hành Độn Pháp khá nhiều rồi, nhất là bên trong hoàn cảnh như Lôi Hỏa Tỉnh Động."
Phải biết rằng, vì tu luyện Thần Tiêu Chân Pháp} này, Lục Huyền lại ấn vào một mảnh lá Thanh Tịnh Lưu Ly Trà, khiển cho ngộ tính của mình gia tăng thêm rất nhiều trong một khoảng thời gian nhất định nào đó, rồi thông qua sơ bộ nắm giữ bộ pháp môn vô thượng này.
Hắn cũng có đọc lướt qua vài loại lôi pháp bên trong, nhưng vân còn cần phải mài giữa một phen. Tâm niệm Lục Huyền vừa động, thân hình đã tuôn ra quang mang màu trăng bạc, trong tiếng vang "ầm âm", lôi quang điện hồ chợt lóe lên, bóng người hẵn rơi xuông cách đó mây chục trượng.
Đang lúc hắn muốn luyện tập lần nữa thì đột nhiên Lôi Long Hông điều khiển ánh chớp chợt xuất hiện bên cạnh hắn. Dường như nó đã nhìn ra Lục Huyền không quá thuần thục với Lôi Độn, nên trong miệng không ngừng gầm nhẹ, dùng thanh âm vội vàng truyền tới một luồng ý niệm trong đầu Lục Huyền: "Nhìn ta đây!"
"Nên làm như vậy... Cả như vậy nữa... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận