Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 325: Câu Chuyện Của Dị Quỷ Đằng!

Chương 325: Câu Chuyện Của Dị Quỷ Đằng!
Kiếm khí lóe lên trên thân Tử Điện Kiếm, hồ quang nhảy nhót trên bề mặt đám dây leo tiến đến gần Lục Huyền nhất, tiếng xèo xèo không ngừng vang lên.
Nhưng số lượng Dị Quỷ Đằng quá nhiều, chúng đã nhanh chóng tìm thấy cơ hội. Chỉ thấy những sợi dây leo như xúc tu quấn chặt lấy Lục Huyền, đồng thời những chiếc gai nhọn dựng ngược màu xanh đen hung hăng đâm vào da thịt hắn.
Cũng may trước đó hắn đã dùng vài giọt Kim Tủy Ngọc Dịch và Ngọc Lân Quả, lại tu luyện hai đại pháp môn luyện thể là 《 Lưu Ly Đoán Cốt Pháp 》 và 《 Thái Hư Hóa Long Thiên 》, khiến cho cường độ nhục thân đã sớm vượt xa những tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ khác, cuối cùng đã thành công ngăn cản được tất cả những chiếc gai nhọn kia, thậm chí chúng còn không xuyên thủng được lớp da bên ngoài.
Lục Huyền hừ lạnh một tiếng, Tốn Lôi Kiếm Hoàn trong đan điền bắt đầu xoay tròn cực nhanh, kiếm quang màu đen bắn từ cơ thể hắn ra ngoài, giống như một cơn bão táp. Cuồng phong thổi quét, kiếm khí ngập tràn, vô số những sợi dây leo xung quanh đều bị rất nhiều Tốn Lôi kiếm quang cắt thành từng đoạn, ầm ầm rơi xuống đất, hình thành nên một khu vực trống không.
Nhưng đám Dị Quỷ Đằng yêu biến còn lại vẫn không sợ chết, chúng giống như một đàn châu chấu đá xe, vẫn quyết tâm dùng đám dây leo màu xanh đen của mình, lao đến tấn công Lục Huyền từ bốn phương tám hướng .
Lục Huyền đang cầm Tử Điện Kiếm trên tay, da thịt cả người không ngừng toả ra một vầng hào quang như ngọc lưu ly, kiếm quang màu đen vờn quanh thân thể, nơi đám kiếm quang kia đi tới, chỉ thấy từng đoạn dây leo nối tiếp nhau rơi xuống như mưa rào.
Tốn Lôi Kiếm Hoàn vẫn đang xoay tròn cực nhanh trong đan điền, vô số kiếm quang nhỏ bé ùn ùn bắn ra từ bên trong kiếm hoàn, trực tiếp quét sạch vô số chướng ngại vật trước mắt hắn.
Mắt thấy Tốn Lôi Kiếm Hoàn đang có xu hướng nhỏ dần, nhưng những sợi dây leo màu xanh đen kia, dù đám trước vừa lao lên đã ngã xuống, thì đám sau vẫn điên cuồng tiến lên tấn công hắn, Lục Huyền không chút do dự, lại vận chuyển linh lực, hơn hai mươi luồng Thanh Mộc Nguyên Khí trực tiếp chui ra từ bên trong đan điền, quấn lấy hơn hai mươi cây Dị Quỷ Đằng yêu biến ở gần hắn nhất.
Tiếng rít thê lương vang lên, những cây Dị Quỷ Đằng này bị Thanh Mộc Nguyên Khí khống chế lập tức lâm trận phản chiến, hung hăng quay lại tấn công đồng đội của mình.
Chỉ một thoáng chốc, áp lực của Lục Huyền đã giảm bớt rất nhiều, hắn không chú ý đến chuyện tiết kiệm Thanh Mộc Nguyên Khí nữa, lại truyền ra hơn chục luồng linh lực màu xanh khác, cuốn lấy đám Dị Quỷ Đằng yêu biến đang công kích mình.
Đồng bạn vừa rồi còn kề vai sát cánh chiến đấu, chỉ trong chớp mắt đã chuyển đòn, nhắm thẳng công kích về phía mình, điều này khiến đám Dị Quỷ Đằng yêu biến chỉ có chút linh trí đơn giản kia thực sự không thể phản ứng kịp, đã bị Lục Huyền chớp lấy thời cơ, tiêu diệt được không ít chỉ trong vài hơi thở.
"Ô ô..." Đột nhiên một tiếng nức nở nhỏ đến mức suýt thì không nghe được, nhẹ nhàng truyền đến bên tai Lục Huyền, trong tiếng kêu này có xen lẫn một chút thống khổ kịch liệt.
Như nhận được một loại mệnh lệnh nào đó, chẳng mấy chốc, tất cả những sợi dây leo màu xanh đen kia đã chui thẳng xuống lòng đất. Đồng thời đám Dị Quỷ Đằng có vẻ ngoài cực kỳ giống quỷ núi kia cũng nhanh chóng tập hợp lại, đi đến trước mặt đứa đồng bạn cực kỳ to lớn kia, không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết về phía Lục Huyền.
Lục Huyền thấy vậy, cũng không thừa thắng xông lên, luồng kiếm quang màu đen vừa đại triển thần uy, chỉ chậm rãi xoay tròn quanh thân thể hắn, không còn vẻ cuồng bạo như lúc trước nữa.
Chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, mặc dù bản thân đã giết chết hoặc chém thương nặng non nửa số Dị Quỷ Đằng trong hàng trăm gốc đang tụ tập ở nơi này, nhưng hắn cũng tiêu hao không nhỏ, cả Tốn Lôi Kiếm Hoàn lẫn Thanh Mộc Nguyên Khí trong đan điền đều hao tổn rất nhiều.
Lục Huyền đứng lẳng lặng hồi lâu, gốc Dị Quỷ Đằng khổng lồ kia vẫn không hề nhúc nhích, chỉ có nụ hoa trên đỉnh chồi là càng ngày càng phập phồng kịch liệt hơn, phảng phất như có thứ gì đó sắp sửa chui ra.
Một luồng linh khí màu xanh nhạt từ từ tới gần Dị Quỷ Đằng vĩ đại.
Dường như nó cảm nhận được Thanh Mộc Nguyên Khí kia chỉ có lợi chứ không có hại với mình, hơn nữa, bản thân nó cũng không còn sức lực để phản ứng trước hành động của Lục Huyền nữa, nên tùy tiện để cho luồng linh khí màu xanh nhạt kia cực kỳ thuận lợi chui vào trong thân Dị Quỷ Đằng vĩ đại.
Lục Huyền tập trung tâm thần, một luồng ý niệm lóe lên trong đầu hắn, đồng thời từng mảnh nhỏ hình ảnh cũng nhanh chóng lướt qua giống như đang cưỡi ngựa xem hoa.
【Linh thực yêu biến tứ phẩm Dị Quỷ Đằng, đang trong trạng thái suy yếu, dùng rất nhiều huyết nhục yêu thú, linh tính và tinh huyết của bản thân làm chất dinh dưỡng, cố gắng thai nghén một cây Dị Quỷ Đằng yêu biến có phẩm cấp cao hơn.】
Hình ảnh hiện lên, Lục Huyền lập tức nhìn thấy dòng lịch sử lâu đời có liên quan đến Dị Quỷ Đằng.
Trong những ngày đầu tiên, nó cùng với đám linh thực khác vẫn một mực sinh sống bên trong dược viên của cổ tu sĩ, bởi vì một thời gian dài không có ai vào đây chăm sóc bồi dưỡng chúng, để đảm bảo đời tiếp theo có thể sinh sản bình thường, một lượng nhỏ Dị Quỷ Đằng có tính công kích nhất định đã bước vào trạng thái yêu biến, linh trí tăng lên rất nhiều, chúng hóa thành yêu thực cùng loại với yêu thú, có thể chủ động công kích thôn phệ linh thực khác, thậm chí là cả yêu thú.
Dần dần, số lượng Dị Quỷ Đằng tiến hóa thành thực vật yêu biến càng ngày càng nhiều, chúng từ từ ăn sạch sẽ những loại linh thực khác bên trong dược viên, nhằm đảm bảo cho tộc quần mình có tiếp tục kéo dài.
Nhưng đám linh thực yêu biến này lại không thể sinh sản như bình thường được, vì vậy, dưới sự bảo vệ của thực vật yêu biến, Dị Quỷ Đằng phổ thông vẫn có thể sinh trưởng và thành thục rồi ngưng kết linh chủng, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Năm tháng dài đằng đẵng qua đi, cả hai đã đạt đến trạng thái cân bằng tuyệt vời.
Đột nhiên có một tu sĩ cường đại tiến vào bên trong dược viên, gặp phải Dị Quỷ Đằng yêu biến là trực tiếp giết chết, còn gặp được Dị Quỷ Đằng phổ thông thì cắt hái chúng mang đi.
Sau khi tu sĩ nọ rời đi, mặc dù tộc quần Dị Quỷ Đằng vừa phải chịu một đòn đả kích không nhỏ, nhưng chúng vẫn có thể sống một cuộc đời thoải mái ở bên trong dược viên này, vẫn còn hy vọng tiếp tục duy trì tộc quần.
Nhưng ngày tháng tốt đẹp không kéo dài được lâu, mười mấy năm sau, lại có tu sĩ khác tiến vào trong dược viên, thực lực của bọn họ mạnh mẽ đến mức ngay cả Dị Quỷ Đằng yêu biến ngụy trang thành đồng loại phổ thông đánh lén, vẫn bị người nọ dễ dàng giết chết, và hiển nhiên, hành động cắt hái kia lại tiếp diễn như trước.
Cứ như vậy, Dị Quỷ Đằng không ngừng nỗ lực kéo dài đời sau ở bên trong dược viên lại giống như một gốc rau hẹ, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có tu sĩ từ bên ngoài tiến vào dược viên, để thu hoạch những gốc Dị Quỷ Đằng bình thường kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận