Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 487: Chuyện Nên Làm!

Chương 487: Chuyện Nên Làm!
Âm điệu biến hóa, thú cái chủ động dựa sát vào thú đực, thú đực nhìn thân thể thú cái tràn đầy vết thương, trong mắt lộ ra một tia thương tiếc rõ ràng, ý thức của nó đã tỉnh táo, tựa như cũng hiểu rõ ràng những chuyện mình từng làm với bạn lữ trước đó đã tạo thành thương tổn nghiêm trọng tới cỡ nào cho đối phương.
Thú cái dính sát vào người thú đực, như muốn dung nhập cả bản thân vào trong cơ thể nó.
"Ồ? Hình như thú đực không ổn rồi." Ba người chờ đợi thêm một lát, nhưng hai con thú kia lại không có chút phát triển mang tính thực tế nào, nhất là thú đực, nhìn qua lại có cảm giác nó cực kỳ uể oải, có lòng mà không có sức.
Sau khi loại bỏ Thực Sắc Trùng ở trong cơ thể, mặc dù thú đực không còn ham muốn nuốt chửng thú cái nữa, nhưng có cảm giác, nó vừa bị uốn nắn quá tay, sửa chữa quá mức rồi, đến ngay cả bản năng cơ bản nhất là bị kích thích cũng không còn nữa.
Mặc cho thú cái kêu rên liên miên không ngừng, thú đực vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, tựa như nó đã mất đi dục vọng thế tục rồi.
"Lục sư đệ, đây là vì sao?" Chung Hạo lại theo bản năng hướng về phía Lục Huyền dò hỏi.
"Trước đó, bởi vì Thực Sắc Trùng ẩn núp trong cơ thể, dục vọng trong lòng con thú đực đã bị nó ảnh hưởng thao túng, nên ở trong quá trình giao hợp có hành vi cắn nuốt đối phương. Có lẽ do thú đực biết rõ quá trình sinh sản lúc trước, mình đã tạo thành thương tổn thật lớn đối với bạn lữ, bởi vậy trong lòng nó cũng sinh ra bóng ma tâm lý mãnh liệt đối với chuyện giao hợp."
"Bởi vậy, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp xoa dịu áp lực trong nội tâm của thú đực, từ đó khôi phục lại dục vọng như bình thường." Lục Huyền căn cứ vào hành vi trước đó của thú đực để suy đoán.
"Muốn hoàn toàn khôi phục, thì nhất định phải trấn an nó một đoạn thời gian tương đối dài, nhưng nếu bỏ qua thời kỳ thú cái động dục, sẽ rất khó gặp được cơ hội như vậy." Chung Hạo hiểu cực kỳ rõ đặc điểm sinh lý của linh thú, phẩm giai linh thú càng cao, khả năng sinh sản ra đời sau càng thấp, bỏ lỡ thôn này, sẽ không có cửa hàng kế tiếp đâu.
"Chung sư huynh, trong tay ta có một viên đan dược mê tình từng lấy được từ trong tay tên tà tu kia, có thể kích phát dục vọng lớn nhất ẩn sâu bên trong nội tâm của tu sĩ và yêu thú, càng phóng đại khoái cảm khi giao hợp. Có viên đan dược này, lại cộng thêm món bảo vật mê tình vừa rồi, có lẽ chúng sẽ mang đến một chút ảnh hưởng đối với thú đực."
Giúp người phải giúp đến cùng, Lục Huyền dự định sẽ triệt để giải quyết vấn đề của đôi Sất Âm Thú này.
"Vậy lại làm phiền Lục sư đệ ngươi một lần nữa rồi."
Lục Huyền tiến lên vài bước, lấy một viên đan dược màu phấn hồng từ trong túi trữ vật ra, bên trên đan dược có những đường linh văn màu đỏ nhạt, hình thành nên đủ các loại đường cong nổi bật, trực tiếp tác động đến tâm lý, làm người ta phát sinh một loại kích động khó nói nên lời.
"Đan dược này..." Chung Hạo khống chế Sất Âm Thú, nhẹ giọng nói.
Thoạt nhìn viên đan dược màu phấn hồng trước mắt này cực kỳ bất phàm, hẳn là giá trị không thấp.
Lục Huyền trực tiếp nhét Mê Dục đan vào trong miệng thú đực, và rất nhanh, hai con Sất Âm Thú đã tiến sát lại gần nhau, thân mật ở chung một chỗ.
"Lại thả cho các ngươi một bức tranh nữa, lấy đó để trợ hứng!" Lục Huyền dứt khoát vung tay lên, mở ra tấm lụa màu vàng nhạt, để nó đối diện với hai con Sất Âm Thú trước mặt.
Trên tấm lụa vừa hiện ra ngay trước tầm mắt của bọn chúng, có thật nhiều đồng loại đang tận hưởng thế giới cực lạc, thậm chí còn có rất nhiều tư thế khiến cho hai con thú cũng phải đỏ mặt tới mang tai.
"Rống!"
Có Mê Dục Đan, có《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》, lại cộng thêm bạn lữ vẫn một mực trợ hứng, rốt cục thú đực cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.
"Được! Ngược đãi còn ngược ra cảm tình luôn rồi." Lục Huyền đưa mắt nhìn con thú cái dường như vừa bị kích phát một loại thuộc tính đặc thù, trong lòng âm thầm cảm khái nói.
Xung quanh hai con thú dần dần hình thành nên một tấm màn nước màu đen, màn nước trực tiếp ngăn cách bốn phía, ngẫu nhiên cũng có thể cảm nhận được từng hồi sấm sét vang lên bên trong, kích động không ngớt. Chỉ cần dựa vào một chút tình huống phát tán ra bên ngoài thôi, cũng đủ hiểu tình hình chiến đấu bên trong đang kịch liệt đến mức nào rồi.
"Được rồi, rốt cuộc cũng thuận lợi tiến vào giai đoạn sinh sôi nảy nở. Tiếp theo, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, chúng sẽ thai nghén ra Sất Âm ấu thú mới."
Tu sĩ khôi ngô thấy thế, cũng nhẹ nhàng thở ra, lại đưa mắt nhìn về phía Lục Huyền: "Lần này may có Lục sư đệ ngươi, lại có thể phát hiện ra một con tà trùng ẩn tàng sâu như vậy, còn có lai lịch lại thần bí như thế. Sư huynh nuôi linh thú nhiều năm rồi, nhưng thực sự là mặc cảm không bằng."
Lục Huyền khoát tay áo, nói: "Chung sư huynh quá khen, ngươi có thể nuôi nhiều linh thú cao cấp thay tông môn như vậy, đã đủ để chứng minh năng lực của ngươi ở trên Ngự Thú chi đạo rồi. Lần này chỉ đơn thuần là vận khí của ta tốt, vừa vặn đọc được phần ghi chép có liên quan đến Thực Sắc Trùng mà thôi."
"Ha ha ha! Lục sư đệ đừng khiêm tốn."
"Vừa rồi đã hao phí một viên đan dược bàng môn tả đạo của sư đệ, mà nhìn phẩm giai còn không thấp, sư huynh ta không thể ngồi yên mặc kệ được, ta muốn dùng một viên Sất Lôi thạch khác để đền, ý sư đệ ra sao?" Tâm tình Chung Hạo vô cùng tốt, gã lập tức cao giọng cười to, trực tiếp lấy hai khối kỳ thạch mang theo lôi quang lấp lóe từ trong túi trữ vật ra.
Hai khối Sất Lôi Thạch trong tay tu sĩ vạm vỡ đều có kích thước tương đương với cái đầu em bé, bên trong là một mảnh trắng xóa, dường như ẩn chứa lôi điện chi lực vô cùng vô hạn.
Dùng một viên Mê Dục Đan tứ phẩm đổi lấy một khối Sất Lôi Thạch có thể tích to lớn như thế, đương nhiên là Lục Huyền vui mừng khôn xiết.
Phải biết rằng, bảo vật chứa đựng lôi điện chi lực là thứ tương đối quý hiếm trong Tu Hành giới, hắn đã chú ý đến chúng từ lâu, nhưng vẫn không tìm được bảo vật tương tự như vậy.
Cũng vì lẽ đó, dù khúc Lạc Lôi Mộc tứ phẩm đã đến tay khá lâu rồi, nhưng vẫn chưa được bồi dưỡng tỉ mỉ, vẫn một mực nằm im lìm bên trong linh nhưỡng, thỉnh thoảng hắn lại dùng Tử Điện Kiếm tẩm bổ kích thích, duy trì sinh cơ cho nó.
Trên thực tế, chỉ cần sử dụng một khối Sất Lôi Thạch tứ phẩm cũng dư dả để bồi dưỡng cho Lạc Lôi Mộc rồi, và khối còn lại, hắn hoàn toàn có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế pháp khí hoặc trao đổi bảo vật với những tu sĩ khác.
"Đa tạ Chung sư huynh." Lục Huyền cảm kích nói.
"Đây là thứ Lục sư đệ nên được."
Ở trong mắt Chung Hạo, giá trị của cặp Sất Âm Thú này vượt xa linh khoáng tứ phẩm, Lục Huyền giúp gã giải quyết Thực Sắc Trùng bên trong cơ thể thú đực, đồng thời cũng tìm được phương pháp để chúng nó sinh sản bình thường, thậm chí còn vì chuyện này mà không tiếc sử dụng viên đan dược hiếm thấy trong tay.
Dùng hai khối Sất Lôi Thạch làm thù lao trả cho hắn cũng là chuyện nên làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận