Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1229: Xin Hỏi Người Kia Là Ai?

Chương 1229: Xin Hỏi Người Kia Là Ai?Chương 1229: Xin Hỏi Người Kia Là Ai?
“Khu khụ, hai vị sư đệ, sư huynh có việc đi trước một bước, các ngươi chơi vui nhé.” Hai mắt Vạn Trọng lập tức sáng rực lên, lời nói vừa rơi người đã hóa thành một làn khói mỏng, nhìn như thong thả nhưng thật ra lại đang nhanh chóng chạy tới chỗ đám hồ nữ bên kia rồi.
“Mời hai vị đạo hữu đi bên này.” Thanh Hư đạo trưởng bất đắc dĩ cười cười, sau đó dẫn hai người Chu Sào và Cát Phác đi tới một bên quảng trường. Chờ tới khi hai người bọn họ ngồi xuống lại có thiếu nữ diễm lệ bưng linh quả linh nhưỡng tới.
“Hả?” Cát Phác bưng một chén rượu bằng bạch ngọc lên tay, trong miệng khẽ ồ lên một tiếng.
“Sao thế Cát sư đệ? Linh nhưỡng này có vấn đề gì sao?” Thanh Hư đạo trưởng nhận ra đệ tử Động Huyền Kiếm Tông này có điều dị thường, nét mặt lộ rõ vẻ khẩn trương, chỉ sợ mình tiếp đón có gì đó không chu toàn.
Về phần Chu Sào, tâm thần gã đã hoàn toàn bị mấy tu sĩ đang chiến đấu kịch liệt ngay trung tâm quảng trường thu hút rồi.
“Không có gì, chỉ là đã rất lâu rồi ta không được uống loại Bách Quả Linh Tương này.” Cát Phác cười nói, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm linh tương màu xanh biếc trong chén, lại khẽ nhắm hai mắt xuống, tinh tế cảm nhận mỹ vị quả mọng nhiều tầng nhiều lớp thay nhau đánh thẳng vào vị giác của mình. “Vẫn là hương vị quen thuộc kia.” Nét mặt Cát Phác không giấu được vẻ hoảng hốt. Gã vẫn nhớ lúc còn ở bên trong Thiên Kiếm Tông, mỗi lần đi qua chỗ Lục Huyền sư đệ là có thể uống mấy chén Bách Quả Linh Tương này. Sau khi tiến vào Động Huyền giới, tuy thi thoảng cũng được thưởng thức, thậm chí còn từng uống vài loại linh nhưỡng tốt hơn Bách Quả Linh Tương này nhưng lại không có cảm nhận như lúc trước nữa.
“Nếu Cát sư đệ thích thứ này thì có thể thoải mái uống đi, trong tông môn chúng ta đã chuẩn bị không ít.” Thanh Hư đạo trưởng nghe Vậy, trong lòng đã yên tâm hơn rồi, sau đó vừa cười vừa nói.
“Đa tạ Thanh Hư đạo trưởng, phẩm chất của Bách Quả Linh Tương này không tệ, Cát mỗ có lộc ăn rồi.” Cát Phác khen ngợi một câu.
“Ha ha, đây chính là sản phẩm do một vị linh nhưỡng đại sư nổi danh nhất Ly Dương cảnh chế ra, tu sĩ bình thường rất khó mua được, nếu Cát sư đệ có hứng thú thì đợi hôm nào ta dẫn ngươi đi mua một ít mang về Động Huyền Kiếm Tông.”
“Được.” Cát Phác gật đầu, ánh mắt lại nhanh chóng bị khu vực trung tâm quảng trường thu hút.
Trong lúc không chú ý tới bên này, vị Chu sư huynh si mê kiếm đạo, có sát tính cực mạnh của gã đã bắt đầu luận bàn với người khác rồi. Chẳng mấy chốc ba gã kiếm tu Kết Đan kỳ đã bị đối phương đánh bay xuống đài, ai nấy đầu lộ vẻ mặt tâm phục khẩu phục.
“Không hổ là kiếm đạo đại tông số một số hai trong chư thiên giới vực, một mình Chu sư huynh đã có thể dễ dàng đánh bại mấy vị đạo hữu còn lại rồi.” Thanh Hư đạo trưởng đang đứng bên cạnh không khỏi cảm khái một câu.
Luận bàn trên quảng trường đều đến điểm là dừng, không để nảy sinh mâu thuẫn không đáng có. Xét cho cùng, có thể đến tham gia Vạn Linh đại hội thì bất kể tu vi thực lực hay bối cảnh của những người này đều đạt đến hàng thượng đẳng trong nhóm tu sĩ cùng giai, nếu để xảy ra xung đột sẽ không dễ dàng kết thúc, thậm chí còn có thể làm mất lòng Ly Dương Đạo Tông. “Tại Kiếm Tông chúng ta thì Chu sư huynh cũng là một trong những đệ tử nội môn lợi hại nhất.” Cát Phác cười nói.
Chu Sào không sử dụng bất cứ loại thần thông kiếm thuật át chủ bài nào, gã chỉ dựa vào Phân Quang Độn Ảnh Kiếm Thảo và bản lĩnh phân hóa kiếm khí là có thể dễ dàng ngăn chặn mấy tên kiếm tu ở đây rồi, đúng là danh xứng với thực.
“Thời điểm ta trông thấy Chu sư huynh sử dụng kiếm khí, bỗng nhiên lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, hình như ta từng trông thấy một món bảo vật cũng có thể kích phát ra kiếm khí tương tự.” Thanh Hư đạo trưởng thì thào nói nhỏ. “Ồ? Là bảo vật gì thế? Không biết có thể cho Cát mỗ được mở rộng tầm mắt hay không?” Cát Phác đã bị lời nói của Thanh Hư đạo trưởng khơi gợi sự tò mò trong lòng. “Vật ấy tên là Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ, không biết thứ này có liên quan gì với Động Huyền Kiếm Tông không?” Thanh Hư đạo trưởng khẽ phất tay một cái, một trái hồ lô màu xanh biếc đã lặng lẽ xuất hiện trước mắt hai người. Bên trong hồ lô có tiếng kiếm ngân trong trẻo, khi nó nhẹ nhàng lay động lại có một tia kiếm khí thuần túy bắn nhanh ra. “Động Huyền Kiếm Ý?” Cảm nhận được đặc tính “rõ ràng thấu triệt, xuyên suốt vạn vật quen thuộc truyền từ bên trong đạo kiếm khí này, Cát Phác lập tức thốt lên. Dù gã không phải kiếm tu nhưng đã tu hành bên trong Động Huyền Kiếm Tông nhiều năm, bởi vậy cũng có phần quen thuộc với loại kiếm ý đặc biệt chỉ những kiếm tu cường đại trong tông môn mới có thể nắm giữ này.
“Thanh Hư đạo trưởng? Xin mạo muội hỏi một câu, Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ này từ đâu mà ra? Rất có thể tu sĩ phía có quan hệ sâu xa với Động Huyền Kiếm Tông.” Cát Phác vội vàng lên tiếng hỏi. “Nói ra thì trái Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ này và Bách Quả Linh Tương đều tới từ một nơi, người bồi dưỡng cũng như luyện chế ra chúng chính là vị linh nhưỡng đại sư tiểu đạo vừa nhắc tới kia. Hắn không chỉ tinh thông nhiều loại linh nhưỡng thượng đẳng mà trình độ trên linh thực nhất đạo lại càng thêm nổi danh, có thể xem như vị linh thực sư nổi danh nhất trong khắp Ly Dương cảnh này.”
“Linh thực sư? Xin hỏi danh tính là...” Người có thể ủ ra Bách Quả Linh Tương, lại có tạo nghệ tỉnh thâm về phương diện linh thực... Vừa kết hợp hai dữ kiện này lại, trong đầu Cát Phác chợt nghĩ đến một khả năng, khiến cho hơi thở của gã càng dồn dập thêm mấy phần.
“Chính là linh thực sư Lục Huyền!”
“Lục Huyền!” Cát Phác kinh hô thành tiếng.
“Lục Huyền, Lục sư đệ...” Ngay khi cái tên này bật ra trong miệng đối phương, giọng điệu của Cát Phác chậm dần, trong đầu lại hiện lên bóng dáng một thanh niên tuấn lãng. Tên tuổi giống nhau, đầu là linh thực sư, còn có thể ủ ra Bách Quả Linh Tương, người này chắc chắn là vị tiểu sư đệ từng có giao tình sâu đậm với gã rồi. “Lục sư đệ, đúng là ngươi đã mang tới cho ta một niềm vui sướng bất ngờ cực kỳ to lớn đấy!” Trong lòng Cát Phác nghĩ. thầm
“Không ngờ tên tuổi linh thực sư của ngươi đã vang vọng khắp Ly Dương cảnh, còn bồi dưỡng ra Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ phù hợp một cách hoàn mỹ với Động Huyền Kiếm Tông rồi! Chỉ dựa vào trái hồ lô quý hiếm này, ngươi đã có thể thoải mái trở về Động Huyền Kiếm Tông, thậm chí khi bước vào tông môn còn được các vị tiền bối cực kỳ coi trọng nữa!”
Vừa nghĩ tới chuyện bản thân sắp sửa gặp được cố nhân, thậm chí cả hai còn có thể cùng nhau trở lại Động Huyền giới là khóe miệng gã không kìm được mà hơi nhếch lên đầy vui sướng rồi. “Việc này không nên chậm trễ, ta nhất định phải báo cho hai vị sư huynh ngay. Lần này sẽ không bỏ rơi Lục sư đệ nữa.” Cát Phác hít sâu một hơi, lại mở miệng hỏi Thanh Hư đạo trưởng đang lộ vẻ nghi hoặc bên cạnh: “Xin hỏi đạo trưởng, vị linh thực sư tên là Lục Huyền kia đang ở nơi nào? Nếu ta đoán không sai thì hắn và Động Huyền Kiếm Tông có mối quan hệ vô cùng mật thiết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận