Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 625: Một Mình Thăm Dò Cấm Địa!

Chương 625: Một Mình Thăm Dò Cấm Địa!
“Phải thu thập loại bảo vật này nhiều một chút, mang về cho bọn Phong Chuẩn, Ly Hỏa Giao dùng, có lẽ sẽ thúc đẩy đám linh thú trong động phủ trưởng thành hơn.”
Chỉ tiếc là tia sáng màu trắng sữa kia quá mức hư vô mờ mịt, hệt như chúng tự có vận mệnh riêng của mình, rất khó bắt được, hắn tốn không ít công phu mới thu thập được nửa bình.
Đế Lưu Tương bạo phát càng ngày càng ít, chưa tới nửa khắc vòm trời đã quay về màu xanh đen như cũ. Hàng nghìn hàng vạn con linh thú đang nằm rạp trên mặt đất, thỏa thích hấp thu và luyện hóa Đế Lưu Tương thu thập được lần này.
Thỉnh thoảng lại có linh thú đột nhiên gầm lên một tiếng, khí tức tăng vọt trong nháy mắt, thực lực thoáng cái đã gia tăng hơn không ít.
Một lúc lâu sau, tất cả linh thú mới thỏa mãn trở lại chỗ ở.
Lục Huyền quay đầu nhìn thoáng qua nhóm đồng môn trên đám mây, thấy Đế Lưu Tương trong tay bọn họ còn không bằng ba phần của mình thì tâm trạng mới khá hơn đôi chút. Hắn cất nửa bình Đế Lưu Tương rồi trở lại phòng.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến một chuỗi âm thanh khác thường rất nhỏ, Lục Huyền mở cửa phòng ra, tiểu Bạch Viên đang đứng trước cửa ra vào, trừng đôi mắt trong suốt như ngọc đỏ. Trong tay nó cầm một chiếc bình bạch ngọc nhỏ, bên trong chứa đầy Đế Lưu Tương. Vừa thấy Lục Huyền, tiểu Bạch Viên đã trực tiếp đưa luôn cái bình nhỏ ấy cho hắn.
“Cho ta à?” Lục Huyền kinh ngạc hỏi.
Tiểu Bạch Viên gật đầu, hai tay không ngừng vung vẩy. Vì nó quá nhỏ, nên với chiều cao của Lục Huyền, hắn vẫn có thể nhìn thấy mấy sợi lông tơ màu trắng bạc sau gáy nó.
Từ ý niệm trong đầu nó truyền tới, hắn đã biết bình Đế Lưu Tương này vốn được lão viên thu thập, muốn đưa cho Lục Huyền thay thù lao bồi dưỡng Tâm Viên Quả.
“Không dám từ chối phần thưởng của trưởng bối, ta sẽ không khách khí.” Trong lòng Lục Huyền mừng rơn, hắn nhận lấy bình Đế Lưu Tương kia xong lại lấy một ít linh quả trong túi trữ vật ra cho tiểu Bạch Viên làm đồ ăn vặt.
Thời điểm hắn thu thập Đế Lưu Tương cũng thấy đám đông linh thú trong phúc địa dồn dập thi triển thủ đoạn, dựa vào thiên phú huyết mạch để ngăn chặn Đế Lưu Tương, trong đó dị tượng do Bạch Viên và Long Quy làm ra là rõ ràng nhất, dù đứng trên đám mây cao vút cũng có thể trông thấy tường tận.
Một con Pháp Tướng Bạch Viên cao tới trăm trượng đột nhiên xuất hiện, ngửa đầu tạo thế nuốt trăng, khiến cho vô số Đế Lưu Tương tràn vào bên trong Pháp Tướng.
Trong khi con Long Quy lại trực tiếp diễn hóa ra một đống quẻ tượng to lớn, linh văn lưu chuyển trên quẻ tượng, hấp thu toàn bộ Đế Lưu Tương đang trôi bồng bềnh khắp mấy chục dặm xung quanh, tất cả đều tiến hết vào bên trong quẻ tượng.
Không ngờ lão viên còn chu đáo để lại cho hắn một lọ thế này.
Chờ tiểu Bạch Viên rời đi, Lục Huyền cảm thấy khá là buồn chán, lại nhớ đến vô số tài liệu yêu thú ở trong cấm địa nên rảo bước đi đến bên cạnh hồ nước.
“Lục tiểu tử, tới đấy à? Vừa rồi thu thập được bao nhiêu Đế Lưu Tương?” Lão Long Quy đang thoải mái nằm trên một tảng đá lớn bằng phẳng, bên cạnh có phơi mấy chục tấm mai rùa già nua lấm tấm màu xanh đen.
“Cũng coi như may mắn, thu thập được nửa bình Đế Lưu Tương, có thể dùng làm tài nguyên thưởng cho mấy con linh thú ta đang nuôi dưỡng bên trong tông môn.” Lục Huyền thành thật trả lời.
“Chỉ nửa bình thì làm được cái gì? Cầm lấy đi, bình này để cho chính ngươi dùng luyện thể.” Lão Long Quy cười nhạo một tiếng, sau đó một bình Đế Lưu Tương bay tới trước mặt Lục Huyền.
“Hắc hắc, đa tạ tiền bối!” Lục Huyền thực sự không ngờ còn có niềm vui ngoài ý muốn như vậy, hắn vội vàng bày tỏ lòng cảm kích với đối phương.
Hắn chẳng hề để tâm tới vẻ đùa cợt trong giọng nói của Long Quy lục phẩm, nhận được một bình Đế Lưu Tương thế này thì có bị đùa cợt thêm một canh giờ cũng không thành vấn đề.
“Đúng rồi, tiền bối, hôm nay ta muốn vào trong cấm địa nhưng lại lo lắng hung thú tà thú bên trong sẽ gây chuyện, xin nhờ tiền bối bói thử cho ta một quẻ.” Hắn cất Đế Lưu Tương rồi nói với lão Long Quy.
“Được.” Lão Long Quy thoải mái đáp.
Linh văn không ngừng di chuyển trên mấy chục tấm mai rùa bên cạnh. Đột nhiên Lục Huyền cảm nhận được một tia khí cơ xuất phát từ trong minh minh, trực tiếp tập trung vào chính mình. Mấy hơi thở sau, tia khí cơ nọ biến mất, dấu hiệu của quẻ tượng cũng thể hiện ra trên mai rùa.
“Yên tâm đi đi, không có nguy hiểm gì đâu. Mà có vẻ như chuyến đi này còn có thể trợ giúp ngươi mở ra một chút cơ duyên nữa đó.” Lão Long Quy thổi hai sợi râu rồng, lắc lắc hai chân trước ngắn ngủn với Lục Huyền: “Không biết tiểu tử ngươi tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ thế nào mà lại cẩn thận đến mức này nữa.”
“Không cẩn thận không được, ta còn muốn so tuổi thọ với lão gia hỏa ngươi đấy!” Lục Huyền khẽ cười một tiếng, hắn từ biệt lão Long Quy, nửa khắc sau đã tới bên bờ hố cấm địa. Linh thức rót vào Chưởng Yêu Lệnh trong tay, mặt ngoài Chưởng Yêu Lệnh lập tức xuất hiện một tầng ánh sáng màu đỏ nhạt.
Vừa chạm đến ánh sáng màu đỏ, trận pháp cấm chế bên ngoài cấm địa đã tự động xuất hiện một đoạn thông đạo đủ cho một người đi qua.
Hắn chậm rãi bay xuống dưới hố sâu.
Lần này không có lão Long Quy bên cạnh, Lục Huyền lại càng thêm cẩn thận. Cũng may tất cả đám hung thú tà thú bên trong cấm địa đều bị trận pháp pháp khí phong ấn khóa chặt lại rồi, bên trong này chỉ có duy nhất một con linh thú hồ ly ngũ phẩm là có thể uy hiếp đến sự an nguy của hắn, nhưng hắn có Chưởng Yêu Lệnh trên tay, cũng tương đương với có được quyền sinh sát.
Hơn nữa xuất phát từ tâm tính cẩn thận, trước khi rời đi hắn đã nhờ lão Long Quy bói cho mình một quẻ, kết quả khá là tốt.
Lại nói, trên người hắn còn có các loại pháp khí và thủ đoạn che giấu, dù gặp phải mấy tên tu sĩ Trúc Cơ viên mãn hoặc hung thú có thực lực tương đương, hắn vẫn tự tin mình có thể dễ dàng giải quyết được.
Lần trước tới đây chỉ mới xem sơ qua, lần này Lục Huyền quyết định ngắm nghía kỹ càng hơn một chút. Hắn chú ý tới bốn phía động đá có bốn cái thông đạo chật hẹp, bên trong thông đạo lại có khí tức huyết sát nồng đậm.
Lục Huyền tập trung tinh thần lắng nghe, mơ hồ có thể nghe được tiếng thú rống rất nhỏ truyền đến từ bên trong. Dưới chân hắn lập tức xuất hiện một luồng linh quang, linh lực nhẹ nhàng đẩy hắn bay tới cửa thông đạo.
Đất đai bên trong thông đạo khá là tơi xốp, có màu đỏ sậm, giẫm lên sẽ có cảm giác hơi sền sệt, không biết đã dung nhập bao nhiêu tinh huyết của yêu thú rồi.
Lục Huyền chậm rãi đi vào sâu trong thông đạo, hai bên thông đạo cũng có động đá, bên trong giam giữ rất nhiều yêu thú, phần lớn đều là nhị phẩm và tam phẩm, cũng có không ít con đã đạt đến cấp bậc Trúc Cơ.
Nhìn thấy Lục Huyền, một đám yêu thú kia đều nhe răng trợn mắt với hắn, đáng tiếc là dưới tác dụng của trận pháp bên ngoài động đá, chúng chỉ có thể phô trương thanh thế mà thôi.
Đi được một - hai dặm, Lục Huyền tiến vào một căn phòng bằng đá rất lớn.
Ngay tại khoảnh khắc tiến vào phòng đá, con ngươi trong mắt hắn đã co rụt lại, bởi vì ở ngay trung tâm phòng đá lại có một gã tu sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận