Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 740: Không Ai Chạy Thoát!

Chương 740: Không Ai Chạy Thoát!
Không đợi đối phương tỉnh lại từ trong cơn đau đớn ở thần hồn, một thanh kiếm bản rộng màu vàng kim đã xuất hiện trong tay hắn, kiếm quang lóe lên, tựa như có một luồng hư ảnh khổng tước vừa xẹt qua phần cổ của Trần Lạc.
Một cái đầu lăn xuống.
Trên lưỡi Khổng Tước Minh Vương Kiếm chợt xuất hiện một hư ảnh vị Bồ Tát bốn tay, trang nghiêm kính cẩn, tựa như đang siêu độ cho vong hồn.
Đầu người rơi xuống, một luồng u quang từ bên trong bắn ra, phóng tới trước mặt Lục Huyền, muốn chui vào đầu hắn. Một tia thanh quang trực tiếp lóe lên trên đỉnh đầu Lục Huyền, Thanh Phù Vũ Y vừa ngăn cản hồn phách của Trần Lạc đang muốn đoạt xá ở bên ngoài.
“Lục sư đệ! Tha mạng!” Trong u quang mơ hồ truyền đến tiếng cầu xin tha thứ của Trần Lạc.
“Nhục thân của ta đã bị hủy, chỉ còn lại một tia tàn hồn, niệm tình đồng môn, xin sư đệ hãy tha cho sư huynh một mạng, cho ta một con đường sống.” Giọng điệu Trần Lạc tràn đầy ý cầu xin.
“Yên tâm, ta sẽ không giống sư huynh, không định sưu hồn.” Trên mặt Lục Huyền hiện lên một nụ cười, sau đó truyền lại cho Trần Lạc một luồng ý niệm.
“Nhưng xem ra sư huynh không có vật bảo vệ hồn phách, nếu cứ lang thang ở bên ngoài Hắc Ma Uyên này, rất có thể sẽ đụng phải tà tu gì đó, không bằng cứ tiến vào món bảo vật này của sư đệ để tránh đầu sóng ngọn gió trước đã.”
Chưa đợi Lục Huyền nói xong, luồng u quang như đã cảm nhận được một thứ gì đó không đúng, nó vội vàng xẹt qua người hắn, bay đi cực nhanh giống như một ngôi sao băng. Nhưng vừa chạy chưa được bao xa đã có một luồng sức hút rất mạnh truyền đến từ phía Lục Huyền, khiến tia hồn phách nọ không thể tự chủ phải quay đầu lại.
Chỉ thấy một chiếc đèn lồng quỷ dị đã xuất hiện trước mặt Lục Huyền từ bao giờ rồi. Cán đèn dài nhỏ như một khúc xương, có màu trắng bệch, lồng đèn vô cùng quái lạ, tựa như được làm từ da người, phía dưới ngọn đèn còn có vô số những sợi tua rua màu đỏ sậm nhẹ nhàng lay động, như thể đang hoan nghênh hồn phách của Trần Lạc đi vào.
Lần đầu tiên nhìn thấy pháp khí Dẫn Hồn Đăng, chỉ suýt chút nữa Trần Lạc đã bị dọa đến hồn phi phách tán, luồng u quang kia cũng mất đi kiểm soát, nhanh chóng bay về phía Dẫn Hồn Đăng.
“Lục Huyền! Ngươi mới chân chính là tà tu!” Trong nháy mắt khi bị Dẫn Hồn Đăng hút vào, luồng u quang nọ nhìn theo bóng lưng Lục Huyền đang truy đuổi gã thể tu hung hãn kia, vô lực kêu rên.
Bóng dáng Lục Huyền như lướt đi, xuyên qua rừng cây với tốc độ cực nhanh. Hắn giải quyết Trần Lạc không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng vẫn bị tên thể tu kia bắt lấy cơ hội, nhanh chóng chạy trốn mất.
Linh thức cường đại của hắn đã khóa chặt lấy khí tức của thể tu, Hư Không Yểm Mục trên bầu trời cũng nhanh chóng xuyên qua, truy tung gã.
Trong rừng cây rậm rạp, thể tu Trúc Cơ viên mãn kia đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Hắc Ma Uyên.
“Chỉ cần tiến vào Hắc Ma Uyên là có đường sống.”
Địa hình Hắc Ma Uyên vô cùng phức tạp, xung quanh đều là các loại cấm chế thiên nhiên, cộng thêm bên trong có vô số tu sĩ tà ma, sau khi tiến vào, gã hoàn toàn có thể tìm được lối thoát.
Dù gã không được tận mắt chứng kiến cảnh Lục Huyền giải quyết Trần Lạc, nhưng cũng có thể tưởng tượng được kết cục của mình, vậy nên gã mới nhân cơ hội đó để bỏ chạy thật nhanh.
“Sắp rồi!” Đúng lúc trong lòng gã vừa dâng lên một tia hi vọng sống sót thì đột nhiên một con ngươi màu xám trắng quen thuộc lại xuất hiện ngay trước mặt.
“Lại là ảo thuật!” Trong đầu gã hiện lên một suy nghĩ, đồng thời tâm thần cũng nhanh chóng rơi vào trong huyễn tượng trùng trùng điệp điệp. Một tia thần trí còn sót lại đã giúp gã dùng sức cắn mạnh xuống đầu lưỡi, nhờ cơn đau nhức kịch liệt ấy gã cũng tỉnh táo hơn không ít.
Nhưng tâm trí vừa khôi phục lại trạng thái bình thường đã thấy ba vầng mặt trời chói chang treo cao giữa không trung, kiếm khí đỏ đậm như mặt trời chói chang phát ra ánh sáng vô cùng vô tận, che kín từng tấc không gian quanh người gã.
Mặt trời chói chang tỏa ra quang mang vạn trượng, tâm thần gã như trầm luân trong đó, còn chưa kịp phản ứng đã bị luồng kiếm khí sáng rực kia chém thành vô số mảnh.
“Đổi ba tấm Đại Nhật kiếm phù để nhanh chóng giải quyết một tên tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, cũng không tính là quá thiệt thòi.” Trong lòng Lục Huyền thầm cảm khái.
Hắn dùng Hư Không Yểm Mục ngũ phẩm truy tung tên thể tu này, sau đó lại dùng ảo thuật kéo chân gã chừng mấy hơi thở, rồi nhân cơ hội này, dứt khoát vung ra ba tấm Đại Nhật kiếm phù tứ phẩm, không mất bao nhiêu công sức đã giải quyết được đối phương.
“Cũng may túi trữ vật vẫn còn.” Hắn dùng linh thức triệu hoán Dẫn Hồn Đăng từ phía xa tới, cắm nó xuống mặt đất. Lồng đèn nhẹ nhàng lắc lư, một luồng sáng âm u bay ra từ cái đầu được giữ tương đối hoàn chỉnh của gã thể tu. Còn chưa kịp phản ứng, hồn phách của thể tu nọ đã bị hút vào trong đèn lồng.
“Hồn phách của hai tu sĩ Trúc Cơ viên mãn đủ để bọn Âm Khốc Mộc hưởng dụng một đoạn thời gian dài rồi.” Lục Huyền thản nhiên nói.
Hắn thu thập túi trữ vật của hai gã tu sĩ đánh lén mình rồi bước đến chỗ hai bộ thi hài, thu thập huyết nhục, triệt để hủy thi diệt tích, cuối cùng hắn lại kích phát mấy tấm phù lục trừ tà ra xung quanh, ánh sáng trắng chiếu rọi một mảnh rừng rậm. Thấy phù lục không phát sinh bất cứ điểm dị thường nào, lúc này Lục Huyền mới hoàn toàn yên tâm, nhanh chóng rời khỏi địa điểm tranh đấu.
Cách vị trí vừa nãy mấy chục dặm, hắn mới dừng lại, trong lòng hồi tưởng về những cái được và cái mất trong lần đấu pháp này.
Ở thời điểm hiện tại, sau khi vận động một hồi, trong người hắn chợt truyền đến một loại cảm giác ấm áp dễ chịu, hệt như đang có một một cái lò lửa hừng hực cháy lên. Lực lượng của Thái Tuế Nhục vẫn còn lưu lại đang không ngừng tẩm bổ mỗi một khu vực trên thân thể hắn.
“Thực sự không ngờ, chỉ dựa vào nhục thân ta đã có thể đón đỡ công kích của thể tu Trúc Cơ viên mãn mà không hề rơi xuống hạ phong rồi. Chẳng qua… chỉ dựa vào những thứ này thì rất khó giải quyết được đối thủ.” Lục Huyền thầm nghĩ.
Đến hiện tại, coi như hắn đã hiểu rõ toàn diện về trình độ cường hãn của thân thể mình rồi.
Sau khi tu luyện hai môn công pháp luyện thể là 《 Lưu Ly Đoán Cốt Pháp 》và《 Thái Hư Hóa Long Thiên 》, hắn lại dùng thêm một đống thiên tài địa bảo như Ngọc Lân Quả, Kim Tủy Ngọc Dịch và Thái Tuế Nhục, khiến cho thân thể trở nên vô cùng cường hãn. Có thể đối đầu với thể tu Trúc Cơ viên mãn chính là bằng chứng tốt nhất.
Nếu tính cả những bảo vật khác trong người, đương nhiên là thực lực sẽ còn cao hơn.
Hẳn là hai tu sĩ Trúc Cơ viên mãn vừa rồi không thể ngờ được, một linh thực sư Trúc Cơ trung kỳ lại dễ dàng giải quyết bọn chúng như vậy.
Trong lòng Lục Huyền cũng không khỏi cảm khái hồi lâu: “Chuyện giết ngược đồng môn này tuy có nguyên nhân sâu xa, cũng không phải do ta chủ động, nhưng đừng nên để tông môn biết sẽ tốt hơn, tránh dẫn tới cho mình một ít phiền toái không đáng có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận