Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 620: Thất Tình Đậu!

Chương 620: Thất Tình Đậu!
Đương nhiên, thi thoảng bọn họ cũng thử đi bồi dưỡng vài hạt linh chủng mình có được, nhưng gần như không dốc lòng đi nghiên cứu linh thực, và hầu hết là không có hứng thú với loại hình linh thực hiếm thấy thế này.
Huống chi thứ nữ tu nọ muốn trao đổi lại là bảo vật có thể giảm đi nguy cơ dị hoá, loại bảo vật này mọi người cất giấu còn không kịp, sao nỡ mang ra đổi lấy một hạt linh chủng hiếm thấy được?
Nữ tu dịu dàng nọ nhìn quanh bốn phía, thấy không có người ra giá, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, đang muốn xuống đài thì một giọng nói mềm mỏng nhỏ nhẹ đã vang lên bên tai: “Sư tỷ, trong tay ta có một hạt Địa Hỏa Tâm Liên, sau khi sử dụng có thể tinh lọc khí tức vẩn đục, khiến cho linh lực trong cơ thể trở nên tinh khiết không tỳ vết, giảm mạnh nguy cơ bị tà ma dị hóa xâm nhập, không biết sư tỷ có nguyện ý trao đổi hay không?”
Chủ nhân của giọng nói này đương nhiên là Lục Huyền đang ngồi trong góc khuất. Hắn vừa nghe thấy trong tay nữ tu này có một hạt linh chủng Thất Tình Đậu tứ phẩm là ruột gan đã cồn cào sôi sục, chỉ muốn lấy cho bằng được hạt linh chủng nọ mới thôi.
“Ta có cảm giác mình đã biến thành một tên cuồng thu thập linh chủng rồi, chỉ cần nhìn thấy linh chủng trân quý là muốn bỏ vào túi ngay, phẩm giai càng cao, chủng loại càng hiếm thấy thì suy nghĩ này lại càng thêm mãnh liệt. Dù linh thực trong linh điền đã đủ nhiều nhưng trong lòng vẫn không thể kìm nén nổi suy nghĩ này.” Lục Huyền thầm cảm khái.
“Hạt Địa Hỏa Tâm Liên?” Nét mặt nữ tu kia thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, đôi mắt đã lập tức sáng lên, đổi được loại bảo vật này đã vượt quá dự liệu nàng rồi.
“Đạt được nó, ta hoàn toàn có thể thử đi thăm dò bí cảnh đầy tà ma kia rồi.”
Khóe miệng nàng cong lên, nhanh chóng truyền âm đáp lại Lục Huyền: “Ta nguyện ý.”
Hai người đi tới một nơi vắng vẻ trong đại sảnh. Lục Huyền lấy một hạt sen màu đỏ nhạt từ trong túi trữ vật ra, hạt sen tuôn ra linh lực màu đỏ nhạt, lặng lẽ thiêu đốt trọc khí xung quanh thành tro bụi.
“Đúng là Địa Hỏa Tâm Liên rồi.” Nữ tu dịu dàng mừng rỡ nói. Trong tay nàng đang cầm một hạt linh chủng bảy màu, lớn bằng đầu ngón tay cái, không ngừng tỏa ra ánh sáng lung linh, có sức hấp dẫn khó hiểu với tâm thần của Lục Huyền: “Sư đệ, đây chính là linh chủng Thất Tình Đậu.”
Lục Huyền nhận lấy hạt linh chủng bảy màu kia, đợi nữ tu rời đi hắn mới đặt linh chủng trước mặt, cẩn thận quan sát.
“Đây là lần đầu ta nghe nói về loại linh chủng Thất Tình Đậu này.” Trong lòng hắn cảm khái một câu.
Lúc trước hắn từng lật xem tất cả những loại điển tịch ở bên trong Tàng Kinh Các, nhưng hoàn toàn không thấy phần ghi chép có liên quan tới loại Thất Tình Đậu này, có thể thấy được độ hiếm thấy của linh thực. Phẩm cấp là tứ phẩm, cộng thêm điểm đặc thù hiếm thấy, tất nhiên có thể mở ra quầng sáng chứa phần thưởng cực kỳ dày.
Trong lòng Lục Huyền vui vẻ vô cùng.
“Hả?” Đang lúc hắn định thu hạt linh chủng Thất Tình Đậu này vào trong túi trữ vật thì đột nhiên vẻ vui sướng kia lại biến mất trong nháy mắt, trong lòng trở nên bình thản khó tả, tựa như một mặt giếng cổ không hề gợn sóng.
Lục Huyền nhíu mày, đưa mắt nhìn hạt linh chủng trong tay, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác phẫn nộ. Ý niệm vừa nổi lên trong đầu, ngay cả cảm giác phẫn nộ kia cũng lập tức biến mất.
“Năng lực của Thất Tình Đậu này rất cổ quái, dường như nó có thể hấp thu cảm xúc xung quanh để bản thân sử dụng.” Hắn thầm nghĩ, sau đó cất kỹ hạt linh chủng ấy đi.
Thấy đồng môn còn chưa lên đài càng ngày càng ít, Lục Huyền chờ đúng thời cơ mới nhảy lên đài: “Trên tay ta đang có một cây Huyễn Âm Trúc tứ phẩm, một tờ kiếm phù tứ phẩm, một hạt Địa Hỏa Tâm Liên tứ phẩm, muốn đổi lấy một loại linh chủng hoặc là ấu thú, thai trứng, linh thú chưa khế ước tứ phẩm hoặc hơn, từ trong tay các vị đồng môn.”
Huyễn Âm Trúc, Khiếu Hải kiếm phù, hạt Địa Hỏa Tâm Liên lập tức treo lơ lửng trước người hắn.
Có Thận Âm Bảo Châu lấy được từ quầng sáng, tác dụng của Huyễn Âm Trúc có vẻ hơi vô dụng, mà trong tay hắn cũng có không ít kiếm phù và Địa Hỏa Tâm Liên, nếu có thể đổi được một viên linh chủng hắn cần thì dùng một ít cũng không có gì đáng tiếc.
Nhưng mọi người dưới đài lại có cái nhìn khác biệt đối với chuyện này. Bởi trong nháy mắt khi nhìn thấy ba thứ hắn vừa bày ra, tâm thần bọn họ đều bị chúng thu hút.
Huyễn Âm Trúc có thể luyện chế pháp khí sóng âm kỳ diệu vượt ngoài dự đoán, kiếm phù có khả năng công phạt số một số hai trong số các loại bảo vật cùng phẩm giai, hạt Địa Hỏa Tâm Liên có thể chống đỡ tà ma xâm nhập, cũng như tinh lọc khí tức vẩn đục trong cơ thể.
Với mọi người ở đây, ba kiện bảo vật này có giá trị cực cao, ai cũng muốn chiếm lấy làm của riêng cho mình, thậm chí cả mấy đệ tử chân truyền cũng có vài phần động tâm.
“Lục sư đệ, ta dùng một thanh phi kiếm tứ phẩm đổi lấy hạt Địa Hỏa Tâm Liên của ngươi được chứ?” Một lão giả Trúc Cơ viên mãn truyền âm cho Lục Huyền.
“Xin lỗi sư huynh, ta chỉ cần linh chủng và ấu thú.” Lục Huyền khéo léo từ chối.
Nói đùa, trong tay hắn đã có Phong Lôi kiếm, Lôi Âm Kiếm, Tinh Vân kiếm trận, tiểu kiếm xanh biếc thần bí, còn có các loại Kiếm Thảo tứ phẩm đang bồi dưỡng rồi, cần thêm một thanh phi kiếm tứ phẩm để làm gì?
“Sư huynh, trong tay ta có mấy hạt linh chủng tam phẩm, có thể đổi tấm kiếm phù tứ phẩm trong tay ngươi được không?”
Linh thức của Lục Huyền đảo qua, linh chủng tam phẩm trong tay tên đồng môn kia đều là chủng loại bình thường, đều có thể đổi được trong Tư Nông Điện, đương nhiên hắn không có chút hứng thú nào rồi.
Lại nói, lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ bồi dưỡng linh thực tam phẩm bình thường, phần thưởng bên trong quầng sáng đã bắt đầu chịu ảnh hưởng mà giảm đi giá trị rồi. Nói cách khác, trừ khi có được một món bảo vật nào đó mà Lục Huyền cần, nếu không hắn cũng không có hứng thú đi trồng trọt loại linh thực tam phẩm này.
Cứ như vậy, có không ít tu sĩ đều muốn trao đổi ba món bảo vật trong tay Lục Huyền, nhưng không ai có thể cung cấp những thứ hắn cần. Phần lớn đều muốn lấy pháp khí, đan dược hoặc công pháp để trao đổi với Lục Huyền, một số ít tu sĩ có linh chủng, nhưng linh chủng lấy ra lại không được như ý hắn muốn.
Lục Huyền chờ đợi một lát, thấy không xuất hiện bảo vật mình cần, hắn đành phải im lặng xuống đài, chờ tới giai đoạn tự do trao đổi tiếp theo.
Chờ sau khi tất cả tu sĩ Thiên Kiếm Tông đều lên đài triển lãm bảo vật xong xuôim cũng tới lúc tiến vào giai đoạn tự do trao đổi.
Có người không thể thuận lợi trao đổi bảo vật mình cần nên trực tiếp liên hệ với phe thứ ba thậm chí phe thứ tư để bù đắp cho nhau, tranh thủ đạt được kết quả làm mình tương đối hài lòng.
Lục Huyền đang muốn đi hỏi thăm một bộ thi thể yêu thú tứ phẩm, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Lục sư đệ, ta là Bạch Phi Vũ, trong tay ta có một hạt linh chủng, phẩm giai đại khái là ngũ phẩm, chủng loại cụ thể không rõ, lúc trước ta lấy được từ trong tay một tên tà tu. Linh chủng này nhìn qua tương đối tà dị nên vừa rồi ta không tiện lấy ra trao đổi với sư đệ trước mắt bao người. Không biết sư đệ có muốn trao đổi hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận