Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1252: Kiếm Cung!

Chương 1252: Kiếm Cung!Chương 1252: Kiếm Cung!
“Cút sang một bên! Muốn thu đệ tử còn đến lượt lão già nhà ngươi à?” Kiếm Hoàn Chân giả vờ đá lão giả gầy gò một cái.
“Sư điệt không thích bị trói buộc nên chỉ bái nhập vào Hoàn Chân Kiếm Phong thôi, không cần sư thừa. Hơn nữa hiện giờ sư điệt đã có tu vi Kết Đan hậu kỳ, sau khi tiến vào Kiếm Phong, dù có dốc toàn bộ lực lượng của Kiếm Phong cũng sẽ đẩy sư điệt lên tới cảnh giới Nguyên Anh. Đến lúc đó, sư điệt sẽ trở thành chiêu bài lớn nhất của Hoàn Chân Kiếm Phong chúng ta.” Lời Kiếm Hoàn Chân nói, nửa là hứa hẹn với Lục Huyền, nửa là khao khát trong lòng chính ông ấy.
Lục Huyền trong mắt ông ta đã có giá trị vô thượng rồi, chỉ tính riêng chế phù, linh nhưỡng, hắn đã có thể mang đến cho Kiếm Phong cực nhiều lợi ích, nếu cộng cả tạo nghệ linh thực xuất thần nhập hóa kia, lại càng thêm khó lòng đong đếm được. “Được rồi, mấy người các ngươi đầu đã biết về Lục sư điệt. Sư điệt mới đến, về sau nhớ phải chiếu cố nhiều hơn, để sư điệt có cảm giác được trở về nhà mình.” Kiếm Hoàn Chân nhanh chóng thu lại ý cười trên mặt, sau đó mở miệng dặn dò bốn người Kim Tái Càn. “Đương nhiên rồi, không cần ngươi phải nhắc.” Kim Tái Càn lập tức tỏ thái độ.
Vất vả lắm Hoàn Chân Kiếm Phong mới xuất hiện một nhân tài toàn diện như thế, tất nhiên là phải quý trọng rồi.
“Nguyên Dung sư muội, làm phiền ngươi dẫn Lục sư đi làm chứng thực thân phận đệ tử nội môn, đồng thời cũng thu xếp cho sư điệt một khu động phủ thích hợp nhất để đào tạo linh thực bên trong Kiếm Phong.” Kiếm Hoàn Chần quay sang nói với nữ tu mặc đạo bào màu hỏa hồng. Có nàng dẫn dắt sẽ giảm bớt được một ít quy trình rườm rà, đồng thời cũng có thể nhét Lục Huyền vào Hoàn Chân Kiếm Phong với tốc độ nhanh nhất.
“Còn về công pháp, kiếm kinh và linh chủng cũng như kiếm thảo mà sư điệt đang tu luyện, chờ sau khi ta từ Kiếm Cung trở về sẽ an bài cho ngươi thật tốt.” Kiếm Hoàn Chân ôn hòa nói.
“Đầu nghe theo sư thúc an bài.” Tất nhiên là Lục Huyền không có bất cứ ý kiến gì. “Được rồi, các ngươi về trước đi, trước mắt đừng vội để lộ chuyện Lục sư điệt dã tiến vào Hoàn Chân Kiếm Phong, cứ đợi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa rồi hãy cho người khác biết.” Kiếm Hoàn Chân nghiêm mặt nói với bốn vị Nguyên Anh Chân Quân.
Bốn người bọn họ đồng loạt gật đầu.
“Lát nữa ta sẽ đích thân đến Kiếm Cung để đưa hai loại Kiếm Thảo Kiếm Hồ mới của Lục sư điệt cho bọn họ xem thử. Bình thường đám người trong Linh Thực Điện kia đầu là hạng mắt mọc trên đầu, để xem lát nữa bọn họ sẽ có phản ứng gì.” Trên mặt Kiếm Hoàn Chân để lộ ra một nụ cười cổ quái, ngay sau đó kiếm quang màu trắng bạc đã bọc lấy Thiên Lôi Kiếm Thảo và Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ, còn người thì nghênh ngang rời đi.
“Dặn chúng ta đừng rêu rao nhưng tự mình lại cố ý đi Kiếm Cung khoe khoang?” Kim Tái Càn bĩu môi, nói với vẻ giễu cợt.
“Kim sư huynh, ngươi cũng nên hiểu cho Kiếm Chủ. Bình thường đám đệ tử Kiếm Phong chúng ta dù chiến lực không mạnh nhưng thi thoảng vẫn có thể giành được xếp hạng tầm trung. Chỉ riêng về tài nghệ tu hành, nhất là linh thực sư gieo trông Kiếm Thảo có địa vị trọng yếu trong Kiếm Tông lại liên tục xếp hạng chót, bị các Kiếm Phong khác chê trách đã nhiều năm. Giờ khó khăn lắm mới tìm được một người như Lục sư điệt, Hoàn Chân sư huynh bị đè nén nhiều năm như vậy, tất nhiên phải đi giải tỏa một chút rồi.” Nguyên Dung khẽ cười một tiếng, nói.
“Thôi tản ra đi, Lục sư điệt, đây là kiếm phù đưa tin của lão hủ, sau này nếu trong Kiếm Phong có gì cần hỗ trợ, ngươi có thể tìm lão hủ bất cứ lúc nào.” Kim Tái Càn đưa một tấm kiếm phù màu xám đậm cho Lục Huyền, sau đó hóa thành một tia ô quang phóng vút ra khỏi đại sảnh. Mỗi người Nguyên Dung, Nguyên Nguyệt và Nhiếp Thiếu Nham cũng giao cho Lục Huyền một tấm phù lục đưa tỉn tương tự, thái độ đầu cực kỳ thân mật.
Chẳng mấy chốc, bên trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Nguyên Dung nhiệt tình nhất, nàng nhanh chóng dẫn Lục Huyền đi làm chứng thực thân phận đệ tử nội môn.
Tại Kiếm Cung.
Không gian bên trong này cực kỳ rộng lớn, nhìn không thấy bờ bến, từng tòa cung điện chằng chịt san sát, khí cơ tương liên, dường như đang ẩn chứa bí mật huyền ảo nào đó. Hai luồng hư ảnh Giao Long màu trắng bạc xuyên qua Kiếm Cung với tốc độ cực nhanh, kiếm khí tung hoành, khiến vô số kiếm tu bên trong chú ý.
Hư ảnh nọ trực tiếp nhảy vào trong một toà cung điện có viết ba chữ Linh Thực Điện lớn theo phong cách cổ xưa. Thân ảnh Kiếm Hoàn Chân hiện ra.
“Hoàn Chân sư huynh, chẳng mấy khi ngươi tới Linh Thực Điện một chuyến, sao nào, lại muốn đòi linh chủng Kiếm Thảo cao giai cho mấy tên linh thực sư kém cỏi của Kiếm Phong các ngươi đấy à?” Một giọng nói có vẻ bén nhọn vang lên, một thanh niên với ống tay áo tung bay, thân hình mảnh dẻ đi tới trước mặt Kiếm Hoàn Chân.
“Không phải mà hoàn toàn ngược lại, lần này ta tới vì có linh chủng Kiếm Thảo muốn nộp lên cho Kiếm Cung đây.” Thần sắc Kiếm Hoàn Chân thản nhiên như không, khóe miệng hơi cong lên, trên mặt lộ ra ý cười thần bí.
Thanh niên trước mặt này tên là Diệp Lăng Không, hai người từng vì chuyện cạnh tranh vị trí Hoàn Chân Kiếm Chủ của Kiếm Phong nhiều năm trước mà lưu lại mầu thuẫn. Hơn nữa, vì Hoàn Chân Kiếm Phong luôn đứng hạng chót trong chín tòa Kiếm Phong nên bình thường khi gặp nhau thi thoảng Diệp Lăng Không sẽ giễu cợt Kiếm Hoàn Chân vài câu.
Đương nhiên cũng chỉ vài câu giễu cợt đơn giản mà thôi, hai người cùng tồn tại trong Kiếm Tông, chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ vẫn có thể phân biệt được.
Nếu là bình thường, kiểu gì Kiếm Hoàn Chân cũng đáp trả vài câu, nhưng hôm nay tâm trạng ông ta rất tốt, bởi vậy hoàn toàn không để mấy lời nói châm chọc ngoa ngoắt của đối phương trong lòng. “Nộp Kiếm Thảo Kiếm Hồ? Theo ta được biết, mấy tên linh thực sư dưới trướng ngươi không thể bồi dưỡng ra Kiếm Thảo lục phẩm trở lên, chẳng lẽ Hoàn Chân Kiếm Phong các ngươi lại nghiên cứu ra chủng loại gì mới rồi? Để ta được mở mang tầm mắt xem nào.” Diệp Lăng Không nghe vậy cũng không khỏi giật mình, vội vàng lên tiếng hỏi.
“Cũng gần như thế.” Kiếm Hoàn Chân thuận miệng đáp: “Là ta may mắn tìm được một vị linh thực đại sư ở bên ngoài.” Ông ta nói xong, đã lập tức phi thân tiến vào chỗ sâu bên trong đại điện, đi tới trước mặt một vị tu sĩ trung niên nét mặt nghiêm túc: “Lý sư đệ, chỗ ta có một loại Kiếm Thảo tứ phẩm và một loại Kiếm Hồ tứ phẩm mới, muốn nộp lên cho Kiếm Cung.”
Tu sĩ trung niên trước mặt tên là Lý Huyền Trần, có cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, là một trong những vị trưởng lão của Linh Thực Điện, có thành tựu nghiên cứu rất sâu về linh thực Kiếm Thảo.
“Lấy ra xem thử đi.” Trung niên kiếm tu khẽ gật đầu, nghiêm túc nói. Hai tay Kiếm Hoàn Chân lập tức rút ra, Thiên Lôi Kiếm Thảo cùng với Tiểu Động Huyền Kiếm Hồ lập tức xuất hiện trước mặt Lý Huyền Trần.
Vừa nhìn thấy hai loại linh thực mới này, mí mắt Lý Huyền Trần lập tức kéo lên, bên trong ánh lên vài phần hứng thú. Ông ta nhanh chóng kéo Thiên Lôi Kiếm Thảo tới trước mặt, cẩn thận ngắm nghía thân kiếm, thỉnh thoảng lại có một đạo kiếm khí rất nhỏ bắn vào thân kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận