Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 451: Băng Huyễn Thiềm!

Chương 451: Băng Huyễn Thiềm!
Vừa dứt lời, đã thấy một cột ánh sáng to đùng mọc lên cách đó không xa, rơi thẳng xuống trung tâm trận pháp.
Tiếng rầm rầm vang lên, trên tường nước nhanh chóng xuất hiện một cái cửa động to lớn. Xuyên qua cửa động, có thể trông thấy một góc cung điện thần bí ở bên trong.
"Cấm chế bị phá rồi!" Đám người xao động một hồi.
"Lục đạo hữu, Chu đạo hữu, sau khi tiến vào bí cảnh, hi vọng ba người chúng ta có thể cùng nhau hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu xảy ra tình huống phải tranh đoạt bảo vật, vậy thì cứ dựa vào bản lĩnh của mình, nhớ đừng ra đòn chí mạng."
"Được." Lục Huyền và Chu Băng Vũ cùng gật đầu.
Ba người nhìn nhau, sau đó cùng với đám tu sĩ Trúc Cơ bay vào trong bí cảnh.
Vượt qua tường nước, rất nhiều tu sĩ đều phân tán bốn phía, đề phòng lẫn nhau.
Lục Huyền đi theo phía sau hai người Thạch Trọng, Tiếu Hải Kiếm phù và Đại Nhật Kiếm phù trong ống tay áo, luôn nằm ở trạng thái sẵn sàng kích hoạt bất cứ lúc nào.
Thứ xuất hiện trong tầm mắt của hắn là một mảnh thủy vực màu đen thăm thẳm cùng với những gợn sóng nhấp nhô, không biết trong đó sẽ ẩn giấu thứ gì.
Trung tâm vùng nước là một hòn đảo hoang, trên đảo hoang không có dấu vết hoạt động của tu sĩ. Trên đảo có một tòa cung điện khổng lồ, căn cứ vào lối kiến trúc này, hẳn là nó đã trải qua rất nhiều năm tháng.
Lục Huyền có rất ít kinh nghiệm khám phá bí cảnh, nhưng hắn cũng biết, mặc dù bên trong bí cảnh có rất nhiều cơ duyên bảo vật, nhưng kèm theo đó là dấu vết của yêu thú tà ma cường đại, cho nên không được phép lơ là.
Ngay lúc hắn đang cẩn thận tiến bước, đã có một vị tán tu Trúc Cơ sơ kỳ điều khiển kiếm quang, nóng lòng muốn đi thẳng đến đảo hoang rồi. Vấn đề là đối phương vừa mới bay ra ngoài chưa đầy ba mươi trượng, lại đột nhiên có vô số băng tiễn màu xanh đen đồng loạt bắn ra từ vùng thủy vực đen thăm thẳm phía trước kia.
Phạm vi bao trùm của băng tiễn cực kỳ rộng lớn, tán tu Trúc Cơ nọ không tránh kịp, trong lúc vội vàng, để bảo vệ mình, gã không còn cách nào khác, đành phải tế một tấm khiên màu đen nhánh ra, muốn dựa vào nó để vừa tránh né vừa bảo vệ bản thân.
Nhưng uy lực của băng tiễn lại vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Trong một chuỗi những tiếng răng rắc vang lên, trên bề mặt của món pháp khí phòng ngự dạng tấm khiên có cấp bậc tam phẩm kia đã xuất hiện những dấu vết màu xanh đen.
"Băng tiễn chứa kịch độc." Lục Huyền chậm rãi nói.
Thị lực của hắn thuộc hàng đầu trong số đông đảo Trúc Cơ đang có mặt ở đây, hắn nhìn thấy rất rõ ràng những luồng khói đen mịn, cực kỳ nhỏ bé đang bốc lên từ bề mặt tấm khiên kia.
Tán tu Trúc Cơ đang bay lơ lửng tại khoảng không phía trên mảnh thuỷ vực đen thẳm kia, cũng nhận ra điều khác thường, gã vội vận chuyển linh lực đến mức tối đa, rồi phớt lờ những dấu vết vừa phát sinh trên tấm khiên để nhanh chóng trở lại hàng ngũ với nhóm người đằng sau.
"Trong thủy vực này đang ẩn giấu loại yêu thú gì thế?" Nhóm tu sĩ nhìn chằm chằm vào mảnh thủy vực đen thăm thẳm phía dưới, mặc dù bí cảnh ở ngay bên đó, nhưng không ai muốn mạo hiểm xông lên đầu tiên.
Một tu sĩ tu sĩ thấp bé bước ra từ trong đám người, gã rắc rất nhiều bột phấn màu bạc xuống dưới mặt nước. Sau vài hơi thở, có đến hàng nghìn con cóc trực tiếp xuất hiện trong mảnh thủy vực phía dưới. Chúng nhiều đến mức biến thành một mảnh chi chít rậm rạp dưới nước, thỉnh thoảng lại nổi lên trên mặt nước.
Những con cóc kia có màu xanh đậm, kích thước cực kỳ to lớn, trên lưng có mấy khối u đen sì, băng tiễn màu xanh đen trước đó được bắn ra từ bên trong khối u này.
"Chúng ta tới thử." Ba người tiến lên phía trước, trên thân thể mỗi người đều tuôn ra một lượng lớn linh lực, tạo thành một cái vòng bảo hộ linh khí thật dày. Cả ba cùng nhau bay qua bầu trời phía trên vùng thủy vực màu đen nhánh này bằng tốc độ cực nhanh, cố gắng để trực tiếp xuyên qua thủy vực, đi thẳng đến đảo hoang.
Trong thủy vực, những cơn sóng cuồn cuộn dâng lên, từng mũi băng tiễn bắn ra từ trên lưng đám cóc kia giống như một cơn mưa rào. Khói đen đặc bốc lên bao trùm trong không khí, truyền đến một mùi tanh hôi khó ngửi.
Linh quang trên vòng bảo hộ linh khí được ba người tạo thành đang lưu chuyển cực nhanh, một khi sắp tan biến, nó sẽ lập tức được bổ sung linh lực. Nhưng số lượng băng tiễn quá nhiều, khói đen lại có tính ăn mòn mạnh mẽ. Vì vậy, dưới quá trình trùng kích đến từ vô số băng tiễn, hết lớp này đến lớp khác, vòng bảo hộ linh khí đã rơi vào tình trạng lung lay sắp tắt, tràn ngập nguy cơ.
Ba người bọn họ còn cách đảo hoang quá xa, lại phải thừa nhận lực lượng trùng kích kinh người như vậy, họ thực sự không có lòng tin bản thân có thể đi đến phía bên kia mà vẫn an toàn không tổn thương gì, nên đã dứt khoát rút lui.
"Phần lớn chúng là yêu thú nhị phẩm, xen lẫn trong đó cũng có không ít yêu thú tam phẩm. Nhưng số lượng quá nhiều, nếu muốn bình an vô sự đi tới đảo, lại quá khó khăn."
Sau hai lần thí nghiệm, mọi người đã có chút hiểu biết chung chung về thực lực của rất nhiều con cóc trong thủy vực đen thăm thẳm kia.
Nếu dứt khoát mặc kệ tổn thất có thể xảy đến, thì hầu hết nhóm tu sĩ Trúc Cơ đang có mặt ở đây đều có thể xuyên qua vùng thủy vực này, nhưng vấn đề chính là khó có thể làm được điều đó.
Bí cảnh đang ở ngay trước mắt, nếu chỉ vì những con cóc này mà bản thân tiêu hao đi lượng lớn linh lực, tổn thất pháp khí quan trọng hoặc giảm sút thực lực đi nhiều, thì rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ duyên và bảo vật bên trong.
Xuất phát từ mục đích ấy, tất cả mọi người đều mong đợi có người dẫn đầu tấn công yêu thú thiềm thừ, để giảm thiểu tổn thất cho bản thân họ xuống mức thấp nhất.
Vùng nước này cực kỳ rộng lớn, xung quanh có rất nhiều tu sĩ đi đi lại lại, cố gắng tìm kiếm tuyến đường thích hợp.
Lục Huyền và hai người Thạch Trọng vượt qua những tu sĩ còn lại, đi tới một vị trí tương đối vắng vẻ.
"Không biết những con cóc này có lai lịch thế nào, nhưng số lượng nhiều như thế, chẳng lẽ bọn chúng ở trong bí cảnh lâu, không có tu sĩ dọn dẹp nên mới sinh sôi nảy nở đến tình trạng như ngày hôm nay?" Thạch Trọng suy đoán.
Lục Huyền không nói câu nào, nhưng khi có người nỗ lực xung phong tấn công phòng tuyến của mấy con cóc màu xanh đậm này, hắn đã im hơi lặng tiếng tung ra rất nhiều vụn thịt yêu thú rồi.
Bởi vì những miếng vụn thịt yêu thú kia bị lẫn vào kiếm ý liên miên xung quanh, nên hai người Thạch Trọng cũng không cảm nhận được động tác nhỏ của Lục Huyền.
Trong thủy vực có rất nhiều thiềm thừ nằm rải rác, cho dù kiêng kị Lục Huyền rắc thứ gì đó, nhưng cũng có con không cẩn thận nuốt vào trong bụng. Sau khi hoàn thành hành động cho ăn này, Lục Huyền lập tức biết được thông tin chi tiết liên quan đến nó.
【Băng Huyễn Thiềm, yêu thú quần cư, chủ yếu là nhị phẩm, số ít thủ lĩnh là yêu thú tam phẩm. Chúng nắm giữ thuật pháp hệ băng cấp thấp và trung cấp, trong thân thể tẩm bổ ra băng tiễn kịch độc và có năng lực ẩn nấp trong nước rất mạnh.】
【Cực kỳ nhạy cảm với những vật chuyển động tốc độ cao, sẽ trở nên vô cùng điên cuồng khi bị linh lực hệ hỏa kích thích.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận