Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 592: Lần Này Ta Tới Để Nộp Linh Chủng!

Chương 592: Lần Này Ta Tới Để Nộp Linh Chủng!
"Đúng là linh chủng Phong Lôi Kiếm Thảo, giống hệt hạt linh chủng lúc trước. Chỉ khác là trước kia, ta đều đặt chúng ở trong Dưỡng Huyền Võ Kiếm, lại dùng Phong Lôi kiếm khí đi kích thích, định ra phương hướng rồi dẫn dắt hạt linh chủng Kiếm Thảo phổ thông thành linh chủng dị biến. Mà bây giờ, ta lại dựa vào phương pháp ngưng chủng chân chính, tự mình ngưng kết thành."
"Cuối cùng cũng có thể đi Kiếm Đường báo cáo kết quả công tác rồi." Lục Huyền âm thầm cảm khái một câu.
Từ rất lâu trước đây, Thẩm Diệp người đứng đầu tầng lớp cao tầng của Kiếm Đường đã bắt đầu nhớ nhung phương pháp ngưng chủng Phong Lôi Kiếm Thảo từ trong tay Lục Huyền rồi. Mỗi lần chạm mặt, đối phương đều không ngại phiền, nhất định phải hỏi thăm hắn một câu.
Cũng không vì điều gì khác, chỉ vì phương pháp ngưng chủng Kiếm Thảo tam phẩm kia quá mức quan trọng đối với Kiếm Đường.
Trong toàn bộ lịch sử mấy ngàn năm của Thiên Kiếm Tông, hết thế hệ tu sĩ Kiếm Đường này đến thế hệ tu sĩ Kiếm Đường khác đều vùi đầu vào thực nghiệm, nghiên cứu, thăm dò, mới đạt được phương pháp ngưng chủng của hơn hai mươi loại Kiếm Thảo tam phẩm mà thôi. Hiện giờ, sắp nhận được thêm một loại phương pháp ngưng chủng mới, bảo bọn họ làm sao mà không nhớ thương, làm sao mà không tâm tâm niệm niệm cho được?
Dù Lục Huyền còn chưa nghiên cứu ra phương pháp ngưng chủng hữu hiệu, Kiếm Đường đã sớm cho hắn cơ hội tiến vào Kiếm Trì vô cùng trân quý rồi.
"Gốc Phong Lôi Kiếm Thảo thứ hai cũng sắp ngưng kết ra linh chủng, không bằng cứ chờ nó ngưng kết thành công, lại đi Kiếm Đường, làm vậy cũng tăng thêm vài phần thuyết phục cho lời nói của ta."
Để ổn thỏa hơn, Lục Huyền dự định chờ đến khi gốc Phong Lôi Kiếm Thảo thứ hai ngưng chủng thành công, lại đi giao cho Thẩm Diệp phương pháp ngưng chủng hắn đã tìm tòi ra cũng không muộn.
Hắn đi ngang qua đường rãnh nằm giữa các mảnh linh điền, xem xét tỉ mỉ trạng thái của mỗi một gốc linh thực, bận rộn gần nửa ngày, mới trở lại tiểu viện.
Tâm niệm vừa động, không biết là đang ở nơi nào trên ngọn núi, Đạp Vân Linh Miêu đã bị gọi tới. Một luồng hắc ảnh xuất hiện, bốn bàn chân giống như đang đạp lên đám mây màu trắng lẳng lặng hạ xuống phiến đá, một đôi mắt xanh biếc không pha trộn thêm bất kỳ cảm xúc nào nhìn chằm chằm vào Lục Huyền.
"Ngao..." Tiếng vẫn mang theo giọng gió như cũ, cái đuôi ngắn ngủn khẽ nhếch lên, bước chân cực kỳ ưu nhã, nó đi tới trước mặt Lục Huyền.
"Tới đây nào, ta cho ngươi ăn chút đồ tốt đây." Lục Huyền bắt Đạp Vân Linh Miêu xuống dưới chân, cưng chiều nhéo nhéo hai chỏm lông màu xám trắng trên lỗ tai của nó, lại lấy viên Trầm Hương Hoàn kia từ trong túi trữ vật ra.
Trong nháy mắt khi viên đan dược màu vàng sậm ấy xuất hiện, toàn bộ mảnh sân nhỏ đã nhanh chóng bị một mùi thơm nhàn nhạt lấp đầy.
Cái mũi nhỏ nhắn trắng như tuyết của Đạp Vân Linh Miêu khẽ nhúc nhích vài cái, rồi tiến đến trước mặt Trầm Hương Hoàn.
"Con mèo lớn kiêu ngạo này, rất ít khi thấy ngươi chủ động như vậy." Lục Huyền cảm thán một câu, sau đó ném viên Trầm Hương Hoàn cho Đạp Vân Linh Miêu.
Đạp Vân Linh Miêu lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên viên đan dược.
"Ngao~" Nó không nhịn được lập tức gầm nhẹ một tiếng, thanh âm xoay chuyển thiên hồi. Lại liếm, liếm ba cái, Đạp Vân Linh Miêu càng liếm càng hăng, đôi mắt xanh biếc híp lại, lộ ra vẻ say mê vô cùng.
Hai chỏm lông màu xám trên vành tai hơi rủ xuống, nhìn qua cứ tưởng hai đám lông này đang bắn tim.
"Cầm lấy đi chơi đi, đây là thứ thuộc về ngươi đó." Lục Huyền có chút kinh ngạc về lực hấp dẫn của viên Trầm Hương Hoàn này đối với Đạp Vân Linh Miêu, nhẹ giọng nói.
Đạp Vân Linh Miêu gật gật đầu, sau đó ngậm Trầm Hương Hoàn kia, lập tức hóa thành một luồng hắc quang, biến mất khỏi tiểu viện.
Mấy ngày kế tiếp, Lục Huyền vừa chờ gốc Phong Lôi Kiếm Thảo thứ hai ngưng chủng thành công vừa tiếp tục thúc chín Hoàng Vân Chi. Được Thanh Mộc Nguyên Khí kích thích, nhóm Hoàng Vân Chi thứ hai đã nhanh chóng tiến vào giai đoạn thành thục.
Loại linh thực mà vàng sẫm này và linh nhưỡng đã hoàn mỹ dung hợp lại cùng nhau, nếu không phải Lục Huyền đã sớm biết vị trí của Hoàng Vân Chi thì rất có thể hắn sẽ coi hai chúng nó là một.
Hắn ngắt toàn bộ năm gốc Hoàng Vân Chi vừa thành thục xuống và thu vào trong túi trữ vật. Năm quầng sáng màu trắng cũng lặng yên xuất hiện trên bề mặt linh nhưỡng, cả đám hơi lập lòe, muốn hấp dẫn hắn tiến đến nhặt.
"Mong mở ra được nhiều phần thưởng đan phương một chút, để cho trình độ luyện chế Thú Linh đan của ta lại gia tăng thêm một cấp bậc." Lục Huyền nhỏ giọng nói thầm, trong phút chốc hắn đã chạm vào năm quầng sáng màu trắng kia. Chúng lần lượt nổ tung, hóa thành vô số điểm sáng rất nhỏ, tranh nhau tràn vào trong cơ thể Lục Huyền.
Từng luồng ý niệm hiện lên.
【 Thu hoạch một gốc Hoàng Vân Chi nhị phẩm, thu được một viên Thú Linh Đan nhị phẩm. 】x3
【 Thu hoạch một gốc Hoàng Vân Chi nhị phẩm, thu hoạch được một phần đan phương Thú Linh Đan nhị phẩm. 】
Ba viên Thú Linh Đan nhị phẩm xuất hiện trên tay hắn, đồng thời trong đầu cũng có thêm rất nhiều tin tức về đan phương.
Nó mang đến cho Lục Huyền một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, tưởng như trong nháy mắt này, hắn đã tự mình trải qua mấy trăm lần luyện đan rồi, toàn bộ những chỗ khó hiểu trong quá khứ đều trở nên rõ ràng cả, rất nhiều vấn đề dễ dàng bị bỏ qua dẫn đến luyện đan thất bại cũng lần lượt hiện rõ, giúp kinh nghiệm luyện đan của hắn tăng mạnh.
"Lại hấp thu thêm chừng một - hai gói kinh nghiệm đan phương là đạt đến trình độ tinh thông rồi." Lục Huyền âm thầm cảm khái một câu.
"Làm ruộng vẫn tốt hơn, chỉ cần thu hoạch mấy quầng sáng là trình độ luyện đan gia tăng vùn vụt."
Hắn đi tới khu vực gieo trồng Kiếm Thảo, bồi dưỡng cho Kiếm Thiên Kiêu, Khổng Tước và mấy gốc Phong Lôi Kiếm Thảo còn lại, sau đó đi tới trước mặt gốc Phong Lôi Kiếm Thảo thứ hai đã ngưng chủng thành công. Ngón tay lập tức hóa thành màu ngọc óng ánh, hắn cẩn thận móc lấy hạt linh chủng dài nhỏ đã nhô lên trên thân cây Kiếm Thảo.
Hắc phong quanh quẩn, vô số kiếm ý rất nhỏ bên trong không ngừng đánh xuống ngón tay hắn làm vang lên những âm thanh “đinh đinh đang đang”, vậy mà không hề để lại bất cứ dấu vết gì.
"Hai gốc Phong Lôi Kiếm Thảo đã ngưng kết được bảy hạt linh chủng, xem như tính chính xác của phương pháp ngưng chủng này đã được nghiệm chứng rồi." Khóe miệng Lục Huyền nhếch lên, hắn lập tức đi xuống chân núi.
Giờ phút này, phú bà chim mập đang cùng “tiểu thịt tươi” (chàng chim Phong Điểu trẻ trung tốt mã) ở chung một chỗ, vui đến quên cả trời đất.
Hắn đành phải gọi một con linh hạc từ phụ cận tới, rồi nhờ nó chở mình đến Kiếm Đường. Kiếm Đường tọa lạc ngay trên ngọn núi, kiếm khí gào thét ù ù, Lục Huyền xuyên qua tầng cấm chế ẩn chứa vô số kiếm khí, đi tới chỗ của Thẩm Diệp.
"Lục sư đệ, gần đây có khỏe không?" Thẩm Diệp khí chất hiền hòa vừa nhìn thấy Lục Huyền đã mỉm cười ân cần thăm hỏi.
"Nhờ sư huynh thấp thỏm nhớ mong nên mọi chuyện đều ổn cả."
"Lần này sư đệ tới Kiếm Đường là muốn cầm thêm một chút linh chủng Kiếm Thảo về ư?" Thẩm Diệp bưng một chén linh trà, đi về phía Lục Huyền.
"Thẩm sư huynh đã đoán sai rồi, lần này ta tới đây không phải để lấy đi linh chủng, mà ngược lại, ta còn muốn nộp lên linh chủng cơ. Nói chính xác hơn, là linh chủng Phong Lôi Kiếm Thảo đã ngưng kết thành công, nên ta muốn nộp lên." Lục Huyền mỉm cười trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận