Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 355: Chích Ngừa!

Chương 355: Chích Ngừa!
Ba trái Dưỡng Kiếm Hồ Lô thành thục, mở ra được ba tấm kiếm phù tứ phẩm, hai bầu trong đó là Tiếu Hải Kiếm phù, một bầu là Đại Nhật Kiếm phù.
Phần thưởng quá hậu hĩnh, điều này cũng khiến Lục Huyền càng thêm kiên định với suy nghĩ sẽ tiếp tục gieo trồng Dưỡng Kiếm Hồ Lô.
Nếu nói Ngọc Lân Quả có thể được lựa chọn trồng, còn chưa xác định chắc chắn có nên trồng tiếp hay không, thì Dưỡng Kiếm Hồ Lô tam phẩm đã là lựa chọn chắc chắn rồi.
Lục Huyền vừa nghĩ vừa tiếp tục dò xét linh điền, xem kỹ trạng thái tức thời của từng gốc linh thực, cũng như thỏa mãn từng nhu cầu nhỏ bé của chúng.
Trở về trong đình viện, hắn nhìn túi trữ vật một chút, bên trong đã chứa không ít linh quả. Sau đó, hắn quyết định mời Huyền Thiên Bạch Loan và Bạch Ngọc Kình Thiên Viên đã lâu không gặp đến đây tụ họp.
Hắn cầm một sợi lông tơ màu trắng bạc cứng rắn như ngọc thạch, dùng linh lực dẫn động, sợi lông tơ kia lập tức tỏa ra một vầng hào quang rực rỡ. Sợi lông tơ này vốn là phương tiện truyền tin Bạch Ngọc Kình Thiên Viên từng để lại lần trước đó, chỉ cần Lục Huyền dùng linh lực dẫn động, nếu con tiểu Viên Hầu đang ở trong phạm vi cảm ứng, nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Quả nhiên, chỉ sau mười mấy hô hấp ngắn ngủi, một luồng bạch quang đã trực tiếp xuyên thủng Lưu Quang Phù Trận, rơi vào trong đình viện. Nó chính là hậu duệ của linh thú hộ tông - Bạch Ngọc Kình Thiên Viên thần tuấn phi phàm.
Tiểu Viên Hầu trắng nõn như ngọc vừa xuất hiện đã nhe răng, khua khoắng móng vuốt, như thể đang hỏi Lục Huyền vì sao lại gọi nó qua đây.
Huyền Thiên Bạch Loan cũng nhanh chóng xuất hiện phía sau Bạch Ngọc Kình Thiên Viên, đôi mắt trắng đen rõ ràng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lục Huyền, những chiếc lông vũ màu trắng tinh trên đôi cánh khẽ run lên.
"Đã lâu không gặp các ngươi, lần này gọi các ngươi đến đây, chủ yếu là vì trong tay ta đang có rất nhiều linh quả chín muồi, muốn cho các ngươi nếm thử." Lục Huyền mỉm cười giải thích.
Tiểu Viên Hầu tưởng hắn gọi nó qua đánh nhau nên đôi mắt đã biến thành đỏ thẫm, nhưng sau khi nghe được lời này của Lục Huyền, nó mới chậm rãi khôi phục lại trạng thái bình thường, nó lập tức trốn phía sau lưng Huyền Thiên Bạch Loan, dáng vẻ ngoan ngoãn lại thẹn thùng.
Lục Huyền nhanh chóng đi bưng đĩa trái cây chứa Ngọc Lân Quả, Liệt Diễm Quả, Băng La Quả và một ít linh quả phổ thông được bổ gọn gàng tới, sau đó lần lượt đặt một chiếc đĩa nhỏ xuống trước mặt mấy con linh thú kia, lại lấy Túy Tiên Hồ Lô đến, rót Bách Quả Linh Tương vào từng cái chén nhỏ, cũng đặt xuống trước mặt chúng.
Chờ chuẩn bị xong xuôi, hắn gật đầu ra hiệu, để các bạn nhỏ bắt đầu thưởng thức bữa tiệc linh quả đơn giản này.
Lục Huyền cầm một miếng Băng La Quả lên, nhẹ nhàng cho vào trong miệng. Gần như ngay lập tức, vị băng giòn ngọt mát lạnh đã lan tràn trong cổ họng, có cảm giác như vừa ăn miếng dưa hấu đông lạnh giữa mùa hè nóng nực, mát mẻ từ đầu đến chân.
Hương vị băng giá của Băng La Quả còn lưu lại thật lâu trong miệng, mang đến cho đám linh thú một chút dư vị không thôi.
Lục Huyền cẩn thận cảm nhận cơn buốt lạnh thơm ngon của Băng La Quả, lại tiếp tục thưởng thức một miếng Liệt Diễm Quả, trái cây màu hỏa hồng giống như thạch được đưa vào trong miệng.
Vừa tiến vào, nó lập tức phát sinh phản ứng kịch liệt với hơi thở băng hàn còn sót lại, chỉ trong nháy mắt, cảm giác trong khoang miệng đã thay đổi hoàn toàn, từ lạnh như băng chuyển thành nóng bỏng bùng nổ.
Sự kết hợp giữa hai hương vị khiến vị giác của Lục Huyền trở nên cực kỳ nhạy cảm và kích thích, nó mang đến cho hắn một loại trải nghiệm vô cùng kỳ diệu.
"Hoá ra đây chính là băng hỏa lưỡng trùng thiên trong truyền thuyết." Hắn âm thầm cảm khái.
Hai hương vị đặc biệt và tuyệt vời được hòa quyện vào nhau, cộng thêm Bách Quả Linh Tương được ủ bằng phối phương độc môn, đã khiến Loan Điểu và tiểu Viên Hầu lưu luyến đến quên lối về, chỉ một mực đắm chìm trong vị ngon tột đỉnh.
"Ngon không?" Sau khi hai ấu thú hộ tông ăn uống no nê, Lục Huyền mỉm cười hỏi.
"Thế nào, mùi vị của những loại linh quả này tạm được chứ?"
Huyền Thiên Bạch Loan và Bạch Ngọc Kình Thiên Viên vội vàng gật đầu.
Tuy mỗi ngày chúng nó đều có linh quả để ăn, nhưng cũng chỉ là chủng loại bình thường, cấp bậc nhất - nhị phẩm và phẩm chất phổ thông mà thôi. Trong khi ở chỗ Lục Huyền, chủng loại linh quả vô cùng đa dạng, đủ các loai phương thức chế biến khác nhau, phẩm chất càng xuất sắc, trong trăm trái mới tìm được một, kém nhất cũng là phẩm chất tốt, thậm chí linh quả phẩm chất thượng đẳng còn không hiếm.
Phải biết rằng, phẩm chất của linh quả chỉ cần thấp hơn một bậc thôi, hương vị đã chênh lệch rõ ràng rồi.
Tu sĩ phụ trách nuôi dưỡng chúng cũng không dùng phần lớn thời gian vào chuyện bồi dưỡng tinh tế hoa linh thực, đương nhiên không thể thu được linh quả phẩm chất cao hơn, điều này cũng là lý do khiến cho hai con ấu thú hộ tông thường xuyên đến chỗ Lục Huyền để được ăn đồ ngon.
"Đáng tiếc... e rằng sau này ta không thể bồi dưỡng những loại linh quả giống như vậy được nữa rồi..." Lục Huyền thở dài nói, vẻ mặt có ba phần tiếc nuối bảy phần không cam lòng.
Linh trí của Loan Điểu và tiểu Viên Hầu đều cực cao, chúng lập tức nhận ra ẩn ý bên trong lời nói của Lục Huyền, sau đó đồng loạt ngước mắt lên nhìn hắn.
"Gần đây, ta đã đắc tội với một vài tu sĩ trong tông môn, bọn họ có bối cảnh cao hơn ta, lại có thực lực Trúc Cơ trung kỳ mạnh hơn ta, ta chỉ sợ bọn họ sẽ làm việc mờ ám, sẽ gây ảnh hưởng đến chuyện ta bồi dưỡng linh thực." Lục Huyền thật thà nói.
Đúng là hắn hơi lo lắng về mấy người từng phát sinh xung đột với mình bên trong Lãng Nguyệt phúc địa, chỉ lo sau này bọn họ vẫn còn đến gây rắc rối cho hắn. Vì vậy, hắn nhất phải "tiêm một mũi vắc xin" cho Loan Điểu và Viên Hầu ở nơi này trước, đề phòng bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.
"Nếu có người tới bắt nạt ta, các ngươi nhất định sẽ tới giúp đỡ, có đúng hay không?"
Bạch Ngọc Kình Thiên Viên nghe vậy, hai mắt lập tức chuyển thành màu đỏ thẫm, nó vỗ bang bang vào lồng ngực mình, tỏ vẻ bất cứ khi nào hắn cần, chỉ cần gọi nó một tiếng, nó chắc chắn sẽ tới ngay.
Loan Điểu trắng tinh cũng dang rộng cánh chim, bay lượn xoay tròn xung quanh Lục Huyền, tỏ vẻ nếu hắn gặp phải bất kỳ rắc rối nào, nó sẽ đến giúp hắn ngay tức khắc.
Nhận được câu trả lời đầy tính thuyết phục của hai con ấu thú hộ tông, Lục Huyền mới cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Sau khi hai con linh thú rời đi, Lục Huyền bắt đầu thu dọn đình viện, rồi đi đến một tòa sơn phong gần đó.
Khi hắn đang dùng linh quả chiêu đãi Huyền Thiên Bạch Loan và Bạch Ngọc Kình Thiên Viên, lại tình cờ cảm ứng được người hàng xóm gần nhà mình vừa đi bao vây diệt trừ Đồng Tâm Ma trở về, cho nên mới tò mò đi qua bên này, thăm hỏi đối phương một chút.
Tòa sơn phong này chỉ cách sơn phong của Lục Huyền chừng sáu - bảy dặm, rất nhanh hắn đã đi tới chân núi, chủ nhân của sơn phong đang đứng chờ bên ngoài.
"Hôm nay ngọn gió nào lại thổi Lục sư đệ chưa bao giờ ra ngoài tới chỗ ta vậy?" Chủ nhân của tòa sơn phong này họ Khổng, là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng tấn chức đệ tử nội môn đã được mấy chục năm rồi, đang chuẩn bị sẵn sàng để trùng kích lên Trúc Cơ trung kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận