Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1236: Những Người Năm Cũ Giờ...

Chương 1236: Những Người Năm Cũ Giờ...Chương 1236: Những Người Năm Cũ Giờ...
Hai người tiến vào Lôi Hỏa Tỉnh Động, lại nhanh chóng xuyên qua tầng tầng lôi mang cực nhỏ trên bầu trời, một lát sau đã đi tới bên ngoài động phủ của Lục Huyền.
“Đến rồi.” Lục Huyền hạ xuống mặt đất, tâm niệm vừa động, Vạn Chướng Huyền Tinh Trận đã mở ra, tạo thành một lối đi vừa đủ cho hai người tiến vào.
“Sư đệ, linh khí trong động phủ này của ngươi cũng không kém nội môn Thiên Kiếm Tông khi trước là bao.” Cát Phác cảm nhận được linh khí tinh thuần nồng đậm xung quanh, không khỏi cảm khái một câu. Gã đi theo sau lưng Lục Huyền, xuyên qua tầng sương mù dày đặc, tinh tế cảm nhận thảo mộc linh khí tràn ra từ bên trong sương mù.
“Ở đây đang gieo trồng nhiều linh thực cao giai như thế, chẳng trách danh tiếng linh thực sư của sư đệ lại vang vọng toàn bộ Ly Dương cảnh này.” Gã thấp giọng nói, đột nhiên lại trông thấy rất nhiều linh thú với hình thái quái dị ùn ùn lao về phía hai người. Đôi đồng tử trong mắt gã lập tức theo bản năng trừng to lên, bên trong trào ra linh quang hai màu đen trắng. “Cát sư huynh, đây đầu là linh thú sư đệ nuôi dưỡng, chúng sẽ không đả thương người đâu.” Lục Huyền vỗ về đám linh thú rồi cười nói với Cát Phác.
“Linh thú tứ phẩm, thậm chí có cả ngũ phẩm, còn có đám tỉnh linh kỳ dị này nữa. Vừa nhìn đã biết con dị thú có mấy phần tương tự với kỳ lân Thượng cổ kia đang sở hữu huyết mạch đặc biệt trong người rồi. Không ngờ, sư đệ lại xây dựng được sản nghiệp lớn như thế ở Trung Châu đại lục.” Vẻ mặt Cát Phác vô cùng phức tạp.
Trong lòng gã vẫn luôn tràn đầy cảm kích với Lục Huyền, nghĩ rằng bản thân có thể thuận lợi Kết Đan cũng phải tính đến một phần công lao không nhỏ của đối phương. Cũng vì lúc trước, Lục Huyền dễ dàng giải quyết vấn đề sinh sản của con Âm Dương Côn Ngư kia, nên nó mới phát triển với tốc độ kinh người, khiến kẻ tu tập công pháp tương ứng như gã được lợi rất nhiều. Thậm chí đến thời điểm chuẩn bị đột phá Kết Đan, lại nhờ Lục Huyền báo cho gã biết tin tức về loại Thánh Anh Đan có thể gia tăng xác suất Kết Đan kia, mới giúp gã có thể chuẩn bị sẵn sàng, cuối cùng đã đổi được đan dược mình cần thiết. Dưới đủ loại nhân tố như vậy, nên sau khi biết được tung tích của Lục Huyền, trong lòng gã vô cùng vui sướng, chỉ muốn nhanh chóng tìm được đối phương rồi đưa người trở về Động Huyền Kiếm Tông, tiếp tục tình nghĩa đồng môn, cũng thuận đường báo đáp sự trợ giúp của Lục Huyền với mình trước đó.
Nhưng không ngờ, gã lại bị tầng tầng lớp lớp những niềm vui bất ngờ do Lục Huyền mang tới làm khiếp sợ. Ngay cả người đồng hành vẫn luôn cao cao tại thượng, nói năng thận trọng như vị Hoàn Chân Kiếm Chủ kia cũng xuất hiện trong cửa hàng nhỏ lúc trước, còn ra sức mời Lục Huyền bái nhập vào Hoàn Chân Kiếm Phong. Đây là lần đầu tiên gã trông thấy Hoàn Chân Kiếm Chủ chủ động như vậy, thậm chí khi ở bên trong cửa hàng, đối phương còn cười nhiều hơn tất cả những lần gã từng được gặp trước đó.
Tương phản lớn như thế khiến trái tim Cát Phác đến tận giờ phút này vẫn khó có thể ổn định lại được.
Hai người ngồi trong tiểu viện, vừa thưởng thức linh quả linh nhưỡng vừa thoải mái trò chuyện với nhau. “Lục sư đệ, nhiều năm qua ngươi vẫn phải một mình phiêu bạt ở bên ngoài như vậy, thực sự là quá vất vả rồi.” Cát Phác nghiêm mặt nói. Lúc trước khi rời khỏi, sư đệ chỉ là một linh thực sư Trúc Cơ hậu kỳ vậy mà trong vòng mấy chục năm, đã trưởng thành đến cảnh giới Kết Đan hậu kỳ, dù trong khoảng thời gian ấy, hắn có đạt được cơ duyên lớn đến mức nào thì đến hiện giờ khi nhìn lại, gã vẫn có thể tưởng tượng được những khó khăn gian khổ hắn từng phải trải qua. “Cũng không có gì.” Lục Huyền thản nhiên cười nói. Vất vả ư? Hình như hắn không có cảm giác này, dù sao hắn cũng chỉ bồi dưỡng linh thực, thu hoạch quầng sáng là có thể thuận lợi đi đến ngày hôm nay thôi. “Nhưng những ngày tháng khổ cực cuối cùng cũng đã kết thúc, chờ trở về Động Huyền Kiếm Tông, với tạo nghệ linh thực, linh nhưỡng và chế phù của sư đệ, chưa biết chừng sau này ta còn phải nhờ sư đệ chăm sóc nhiều hơn cơ.” Cát Phác cười nói.
“Cát sư huynh khách khí quá rồi, sư huynh và ta vốn là sư huynh đệ đã nhiều năm, chăm sóc lẫn nhau là việc nên làm.” Lục Huyền khiêm tốn đáp.
“Đúng rồi, Cát sư huynh, các vị sư huynh sư tỷ chân truyền từng di dời theo Thiên Kiếm Tông lúc trước hiện giờ ra sao rồi?” Hắn tò mò hỏi.
“Mỗi người đều có kỳ ngộ của riêng mình, có tốt cũng có xấu.” Cát Phác than nhẹ một tiếng, sau đó đặt chén rượu bạch ngọc trên tay xuống, bắt đầu tỉ mỉ kể lại: “Trong nhóm chúng ta, Kiếm Vô Hà sư tỷ vì có Tiên Thiên Kiếm Thể nên sau khi tiến vào Động Huyền Kiếm Tông đã được một vị Kiếm Chủ coi trọng, trực tiếp bái nhập dưới trướng đối phương, cũng thuận lợi đột phá đến cảnh giới Kết Đan, trước mắt đã có tu vi Kết Đan trung kỳ.”
“Nói tới chuyện này thì trong tay ta vẫn còn loại Kiếm Thảo cao giai lúc trước từng được sư tỷ Kiếm Vô Hà ủy thác bồi dưỡng!” Lục Huyền cười nói. Một gốc Kiếm Khổng Tước tứ phẩm và một gốc Bạch Cốt Sát Sinh Kiếm Thảo ngũ phẩm, đều là thứ lúc trước Kiếm Vô Hà ủy thác bồi dưỡng, vừa hay có thể mượn cơ hội này trả lại cho nàng. “Con đường tu hành của Hỏa Lần Nhi sư đệ lại không được thông thuận như vậy. Dù hắn cũng có thiên phú dị bẩm, Tiên Thiên Hỏa Linh Thể, nhưng sau khi tiến vào Động Huyền Kiếm Tông, trong lúc nhất thời lại khó có thể chấp nhận sự chênh lệch về thân phận địa vị nên đã vội vàng chuẩn bị đột phá Kết Đan. Đáng tiếc là lần đầu tiên đột phá của hắn đã kết thúc bằng thất bại, gây tổn thương đến căn cơ tu hành, phải mất rất lâu mới khôi phục được như cũ, trước mắt đang chuẩn bị đột phá cảnh giới Kết Đan lần thứ hai.” Cát Phác thốn thức không thôi.
Trong đầu Lục Huyền chợt hiện lên bóng dáng một tu sĩ mặc pháp bào màu đỏ thẫm, cả thân hình lẫn dung mạo đều như một đứa trẻ.
“Chủng Cảnh Sơn sư huynh thì sao?” Hắn lại lên tiếng hỏi. “Chủng sư đệ đã vẫn lạc.” Nét mặt Cát Phác lộ vẻ phức tạp. “Hả?” Lục Huyền vô cùng bất ngờ với câu trả lời này. Còn nhớ lúc trước, Chủng Cảnh Sơn cũng là một trong những đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Tông, tỉnh thông ngự thú, đã chăn nuôi rất nhiều loại kỳ trùng, giao tình của hai người cũng không tệ, thời điểm cần phải đối phó với tên tà tu dùng Thánh Anh Quả câu cá kia, đối phương đã từng tới trợ trận cho hắn. Không ngờ khi một lần nữa nghe được tin tức về đối phương thì đôi bên đã âm dương cách biệt.
“Chủng sư đệ dù nhìn có vẻ trầm mặc ít nói nhưng tâm tính cực cao, không cam lòng chịu thua kém người khác nên sau khi tiến vào Động Huyền Kiếm Tông, hắn không ngừng ra ngoài ma luyện, cuối cùng trong một lần thăm dò bí cảnh, đã bị vài tên tà tu liên thủ đánh lén, bỏ mạng rồi.” Cát Phác gục đầu xuống, ngón tay nắm chặt chén rượu bạch ngọc đã trở nên trắng bệch. Gã và Chủng Cảnh Sơn vốn có mối quan hệ cực kỳ sâu đậm, vô cùng tâm đầu ý hợp, chỉ cần nghĩ vậy thôi cũng rất dễ tưởng tượng ra tình cảnh lúc trước, khi gã biết được tin hảo hữu chí giao của mình tử vong, trong lòng đã đau đớn tới nhường nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận