Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 9: Một Lần Hành Động Lợi Cả Đôi Đường!

Chương 9: Một Lần Hành Động Lợi Cả Đôi Đường!
Sau nhiều ngày khổ tu, cộng thêm sự trợ giúp đến từ ba quầng sáng màu trắng kia, cuối cùng hắn cũng thành công đột phá Luyện Khí tầng ba.
Lục Huyền vui vẻ suy thầm.
Ngay tại thời điểm linh lực tăng vọt, pháp quyết của môn Địa Dẫn Thuật vừa được khen thưởng cũng lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn nhanh chóng lĩnh ngộ được kiến thức mới, cũng học được không ít tin tức có liên quan đến Địa Dẫn Thuật.
Địa Dẫn Thuật này cũng tương tự với Linh Vũ Thuật, nó là một trong những loại công pháp cấp thấp cần thiết cho Linh thực sư.
Sau khi tu luyện thành công, có thể dẫn động và khống chế sự thay đổi cấu trúc của đất, đồng thời cũng có thể thay đổi nồng độ linh lực trong đất, từ đó giúp cho linh thực trưởng thành càng tốt hơn.
Có thể nói, môn pháp thuật này mang đến tính thực dụng khá lớn đối với Lục Huyền ở thời điểm hiện tại.
Hắn lập tức dẫn động pháp quyết, được linh lực của hắn khống chế, mảnh thổ nhưỡng màu xám đen trong linh điền bắt đầu phình to ra. Hắn vừa điều chỉnh một chút vị trí rễ cây của Linh Huỳnh Thảo theo biên độ nhỏ, làm cho mật độ phân bố của chúng càng thêm hợp lý, không còn lộn xộn như trước, chỗ thì quá mức rộng rãi, không có sợi rễ nào, chỗ lại có một đống rễ cây cùng nhét chung một chỗ.
"Ta vốn cho rằng tất cả quầng sáng màu trắng do Linh Huỳnh Thảo mang tới đều là ba tháng tu vi. Nhưng hiện tại xem ra, cùng một chủng linh thực vẫn có thể cho ra những loại khen thưởng khác nhau. Linh Huỳnh Thảo thành thục với phẩm chất tốt đẹp đã mang đến môn thuật pháp Địa Dẫn Thuật này.”
“Xem ra khoảng hai mươi gốc Linh Huỳnh Thảo còn thừa lại này, cùng với hai gốc Thực Nguyệt Thụ kia, đều cần phải chăm sóc thật cẩn thận tỉ mỉ, gia tăng phẩm chất khi chúng nó chín muồi cũng chính là đề cao phần thưởng tới từ quầng sáng trắng kia." Lục Huyền nghĩ thầm.
Tiểu viện của hắn không lớn, hai gốc Thực Nguyệt Thụ đã chiếm gần một nửa diện tích rồi, phần diện tích còn lại chỉ đủ để trồng tổng cộng là hai mươi bốn bụi Linh Huỳnh Thảo, đã thu hoạch được bốn cây, còn lại hai mươi cây sắp thành thục.
Đừng nhìn Linh Huỳnh Thảo chiếm diện tích đất rất nhỏ mà lầm, trên thực tế, phần rễ cắm sâu trong đất của chúng lại có phạm vi khá rộng.
Dù hắn chỉ trồng hơn hai mươi cây nhưng, đó đã là kết quả nhận được sau khi tận dụng tối đa diện tích thổ nhưỡng trong linh điền rồi.
Dựa vào phần thưởng do gốc Linh Huỳnh Thảo được đánh giá là phẩm chất tốt đẹp kia mang tới, hắn đã hiểu được một điều rằng, bên trong quá trình bồi dưỡng linh thực, tốt nhất là cố gắng hết mức để đề cao phẩm chất của chúng nó lúc thành thục. Làm như vậy, vừa có thể bán được nhiều linh thạch hơn vừa có thể nhận được phần thưởng bên trong quầng sáng tốt hơn.
Tuyệt đối là một lần hành động lợi cả đôi đường.
Hiện giờ, đã biết được trạng thái tức thời của linh thực, lại có Địa Dẫn Thuật cùng với Linh Vũ Thuật phụ trợ, Lục Huyền lập tức cảm thấy tự tin mười phần đối với loại chuyện này rồi.
Hắn cũng chuẩn bị thay đổi phương pháp trồng trọt thông thường của mình.
Trước đây, mỗi ngày, cứ cách một đoạn thời gian hắn sẽ thi triển Linh Vũ Thuật tới bồi dưỡng linh thảo, trong lúc tu luyện, thỉnh thoảng cũng đến linh điền xem có dị trùng xâm nhập hay không.
Đây là một phương pháp chăm sóc tương đối hợp lý đối với một Linh thực sư cấp thấp như hắn.
Nhưng sau khi có thể biết được trạng thái tức thời của linh thực, hắn lại dự định sẽ thay đổi Linh Vũ Thuật từ quy mô lớn thành cục bộ và chi tiết.
Nói đơn giản là mỗi khi cảm nhận được gốc Linh Huỳnh Thảo nào cần cái gì, hắn sẽ đi thỏa mãn nó cái ấy, cố gắng hết sức để trồng ra những loại linh thực có phẩm chất tốt nhất.
Nghĩ là làm, hắn lập tức căn cứ theo nhu cầu có chút khác biệt rất nhỏ của mỗi một gốc Linh Huỳnh Thảo trong vườn, sau đó không ngừng lặp đi lặp lại, luân phiên thi triển Linh Vũ Thuật và Địa Dẫn Thuật, mãi cho đến khi linh lực trong cơ thể hao hết mới thôi.
Nhìn từng bụi Linh Huỳnh Thảo xanh tươi đến phát sáng trong linh điền, Lục Huyền vốn đang mệt mỏi không thôi, cũng nở một nụ cười hài lòng.
Về phần … hôm nay lao động chăm chỉ như vậy, nên không có thời gian tu luyện ư? Hắn tỏ vẻ chuyện này đã không còn quá mức quan trọng nữa, hiện giờ hắn chỉ muốn lặng lẽ làm ruộng mà thôi.
Sau hai ngày làm việc chăm chỉ, năm gốc Linh Huỳnh Thảo thành thục đã bày ra trước mặt Lục Huyền.
Tuy nhiên… có lẽ do thời gian gieo trồng quá dài nhưng thời gian tỉ mỉ bồi dưỡng chỉ xảy ra trong mấy ngày ngắn ngủi, nên mấy gốc này hoàn toàn không sinh ra biến hóa về chất.
Trong năm gốc Linh Huỳnh Thảo vừa thành thục ấy có ba gốc phẩm chất phổ thông và hai gốc phẩm chất tốt.
Ba gốc Linh Huỳnh Thảo phổ thông mang đến cho Lục Huyền lượng linh khí tương đương với chín tháng tu luyện thường ngày. Về phần hai bụi Linh Huỳnh Thảo phẩm chất tốt đẹp kia, một gốc trong đó cũng cho ra Địa Dẫn Thuật.
Lục Huyền hấp thu phần thưởng Địa Dẫn Thuật xong, lập tức có cảm giác bản thân đã lý giải càng sâu sắc hơn về môn thuật pháp này rồi, khiến cho thời gian thúc giục thuật pháp được rút ngắn lại, trình độ kiểm soát những thay đổi bên trong thổ nhưỡng càng thêm tinh tế và thành thạo hơn.
"Xem ra, nếu mở được phần thưởng bên trong quầng sáng là thuật pháp cùng loại, thì sau khi hấp thu chúng sẽ giúp ta tăng lên cảm ngộ, tương đương với gia tăng điểm kinh nghiệm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận